Giang Bình giúp Diêu Xuân Nương cày xong ruộng, vội vàng dẫn trâu đi tới nhà khác.
Hắn ta và Diêu Xuân Nương không có quan hệ gì thân thiết, mọi người thấy hắn ta làm xong việc mà không nhận được một đồng nào từ Diêu Xuân Nương, ánh mắt nhìn nàng càng trở nên kỳ lạ. Như thể giữa Diêu Xuân Nương và Giang Bình thật sự có điều gì không thể công khai.
Diêu Xuân Nương nhận thấy ánh mắt dò xét của mọi người, không định quan tâm, nhưng nàng không để ý thì vẫn có người không biết điều tìm đến gây sự.
Trước đó, nam nhân cao gầy ở chỗ Tề Thanh không nhận được chỗ tốt, thấy Giang Bình đi xa, đứng giữa ruộng cầm cuốc, nhìn Diêu Xuân Nương đang cuốn cao ống quần tay áo, lớn tiếng nói: “Này! Diêu quả phụ, ngươi đã cho Giang Bình bao nhiêu tiền vậy, mà người ta chịu lặn lội xa như vậy đến giúp ngươi?”
Rõ ràng mọi người đều thấy Diêu Xuân Nương không đưa tiền, Giang Bình hôm nay làm việc không công, nên nam nhân kia vẫn phải hỏi một câu châm chọc như vậy, nếu không phải mắt mù không thấy rõ thì chắc chắn không có ý tốt.
Những người làm việc bên cạnh đều lắng tai chờ xem Diêu Xuân Nương sẽ trả lời ra sao, nhưng Diêu Xuân Nương không như ý bọn họ, nàng nhìn nam nhân một cái, tháo dây buộc tóc ra, chuẩn bị xuống ruộng, bình tĩnh đáp: “Ngươi là ai, ta có quen ngươi không?”
Nam nhân gầy gò ban đầu muốn thấy nàng bị chê cười, không ngờ lại bị nàng đáp lại như vậy. Biểu cảm trên mặt nam nhân cứng lại, ngượng ngùng cười hai tiếng: “Ta là Lưu Nhị, ngươi và Trương Thanh Sơn đã thành thân, ta từng đến mà, ngươi quên rồi sao?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.