Ân Bích Việt có thể khẳng định mình rất là vui. Đối diện với ánh mắt ôn hòa bao dung của sư huynh, vui mừng xuất phát từ nội tâm không phải là giả.
Hắn cười rộ lên, gần như muốn thở ra một hơi.
Trong lúc ý nghĩ chợt loé lên lại nhớ tới lúc sau khi mình từ biệt sư phụ, gặp lại sư huynh trên biển Phù Không, chính mình kìm chế không nổi nhào tới, ôm lấy người nọ. Hình ảnh trong trí nhớ còn rõ ở trước mắt, tâm tình khi đó lại mờ nhạt.
Cho nên trạng thái bây giờ vẫn bất thường như cũ.
Thật sự là phiền phức.
Lạc Minh Xuyên không hề nói gì, chỉ tiến lên nắm chặt tay sư đệ.
Ân Bích Việt dùng sức nắm lại một chút, bỗng nhiên gió lạnh đập vào mặt rút đi, như là bị màn chắn vô hình ngăn lại ở bên ngoài.
Theo bản năng làm việc này thì mới nhớ tới với tu vi của hắn và sư huynh, gió Bắc chẳng còn đáng sợ gì.
Hắn hơi cảm thấy vui mừng, vì sư phụ từng nói, sau này dẫn người khác cưỡi mây thì phải nhớ chắn gió.
Mình còn nhớ lời của sư phụ, coi như còn cứu chữa được.
Tìm được đại đạo nhưng đồng thời cảm xúc cũng phai đi. Nhưng làm sao để mở mộ kiếm tìm sư phụ? Làm sao để chống lại vận mệnh khó lường?
Hi vọng Chưởng viện tiên sinh không gì không biết sẽ có cách.
Biển rộng sóng lớn trôi qua nhanh dưới chân họ, thỉnh thoảng có động vật biển to lớn nhô ra khỏi mặt biển, từ trên đám mây chỉ có thể nhìn thấy bóng đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vang-sang-bach-hoa-cua-nhan-vat-phan-dien/1846576/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.