Lúc Ân Bích Việt đi ra khỏi điện Trường Uyên, sắc trời đã sáng hẳn. Mây tuyết tụ trên bầu trời màu xám trắng, ngước mắt nhìn ra xa, gió Bắc đập vào mặt, tuyết trắng ngần mênh mang rơi ở chốn không người.
Ba ngày trước, hắn từ nơi này giết tới núi tuyết Thông Thiên, một đường nhuốm máu tươi, thi thể khắp nơi. Bây giờ bởi vì rung động của linh mạch, núi rung tuyết lở nên tất cả đều bị chôn vùi, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chỉ có mùi máu tanh sót lại trong trong gió rét, quẩn quanh giữa mũi, làm thức tỉnh lại hồi ức của hắn. Không chỉ là hình ảnh, thậm chí ngay cả cảm giác khi đó hắn cũng nhớ.
Nhất khang cô dũng, không có gì lo sợ. (Nhất khang cô dũng ý chỉ một cá nhân có dũng hoặc mưu, đơn độc một mình kiên cường, có chút cố chấp hoàn thành việc gì đó)
Trình Tiểu Bạch đứng ở phía sau hắn, giọng nói xuyên qua tiếng gió, bình tĩnh mà mạnh mẽ,
“Lúc này quý khách nhập định, không cần cố sức thu thả linh khí, ngồi chiếu tự xem là tốt rồi. Tôi mượn sức mạnh của trời đất, bây giờ tuy là ban ngày, nhưng vẫn có sao, sao của quý khách cũng có.”
“Tôi chỉ có thể dựng một cây cầu cho quý khách, còn có thể tới bờ bên kia hay không, còn phải dựa vào chính quý khách. Một khi được chuyện, pháp tắc của thế giới này sẽ nhận ra được sự tồn tại của tôi, tôi sẽ lập tức đánh vỡ hàng rào không gian để rời đi, không cần nói lời từ biệt. Nếu như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vang-sang-bach-hoa-cua-nhan-vat-phan-dien/1846583/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.