Trên bờ cát, ánh tà dương chiếu xuống tỏa ra sắc màu vàng óng ánh, rộng lớn và mềm mịn, từng ngọn sóng lấp lánh hợp với nhau tạo thành một bức tường nước trên mặt biển, dòng nước khi tiến khi lùi, bọt sóng dịu dàng vỗ vào bờ cát khe khẽ nói nhỏ, lá cây nhẹ lay động theo làn gió.
Bước chậm xuôi theo bờ biển, có thể thấy được đủ loại kiểu dáng vỏ sò, đủ mọi màu sắc, Hạ Quân Thần cởi giày, y như một đứa trẻ thỏa thích chạy trên bờ cát, lòng bàn thân bị cát sỏi nóng rực bao phủ, biển lại dùng đôi tay mềm mại của nó vuốt ve mặt trên bàn chân. Cơn gió mang theo nồng đậm vị của biển lướt qua, so với tắm gió xuân thì thoải mái hơn vài phần. Hạ Quân Thần nhắm mắt lại, dang hai tay cảm nhận cái ôm của biển cả, mặc cho gió biển thổi loạn mái tóc đen dài. Lăng Khiêm Hi đứng một bên chăm chú lẳng lặng nhìn, hai tâm hồn từ quen biết, tìm hiểu, đến hợp nhất, đã trải qua bao nhiêu đau khổ? Tất cả quá khứ đều mặc cho nước biển cuốn trôi đi, cô thầm nghĩ hiện tại chỉ cần trân trọng điều tốt đẹp trước mắt, mà người này, rất đáng giá để cô quý trọng. Hạ Quân Thần đã thay đổi, nàng không còn giống như trước kia đối mọi chuyện đều nhẫn nhục, chịu đựng, là Lăng Khiêm Hi dạy nàng dũng cảm nói không với những việc nàng không muốn làm. Mà hiện tại nàng từ bản chất ngượng ngùng sẽ thỉnh thoảng chủ động thân cận với người khác. Nụ cười của nàng như thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vao-nha-my-nu-tong-tai/1416648/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.