"Là chị." Giọng nói Giang Ức Quân cách cánh cửa truyền vào
Ý cười trên mặt Lăng Khiêm Hi nháy mắt ngưng đọng, đi đến ghế giám đốc ngồi xuống, bắt chéo đôi chân thon dài, nói, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt Giang Ức Quân hơi sưng, xem ra là đã khóc.
"Không quấy rầy chuyện tốt của các cô chứ?" Cô cắn môi dưới, tầm mắt đảo qua người bọn họ.
Hạ Quân Thần thấy Lăng Khiêm Hi liếc mắt nhìn, hít vào một hơi, cố gắng nở ra một nụ cười trừ, "Hai chị trò chuyện đi, em đi pha hai ly cà phê." Trong giọng nói không giấu được tủi thân.
Trên mặt Lăng Khiêm Hi không có cảm xúc gì, thế nhưng trong lòng lại rất buồn bực. Cô bé này sao vậy? Làm gì mà vội vã đi mất? Người hiện tại nên đi không phải em ấy. Sao lại khác người bình thường như vậy?
Cô chuyển người tựa vào ghế, một tay chống đầu, ánh mắt mông lung dừng ở nơi nào đó, có chút biếng nhác mở lời, "Giang Ức Quân, chị tìm tôi có chuyện gì? Giữa chúng ta vẫn chưa rõ ràng sao?"
Toàn thân Giang Ức Quân run lên, sao em ấy có thể kêu họ tên cô một cách vô cùng xa lạ? Người ở trước mặt, từng quen thuộc đến vậy, cùng ăn, cùng đi dạo phố, cùng nhau đọc sách, ngủ chung một cái giường, từng thề non hẹn biển, hết thảy đều đã trôi qua sao? Không! Cô vẫn không thể chấp nhận!
Hạ Quân Thần dựa ở ngoài cửa, xoa xoa mái tóc của mình, cúi đầu ảo não lẩm bẩm, "Hạ Quân Thần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vao-nha-my-nu-tong-tai/463541/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.