Nói chuyện với Trương Tuấn Kiện khiến Dịch Long Huấn cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn. Hai người bình thường đối địch nhau như thế, nhưng lại không hề ác ý với đối phương chút nào.
Chuyện gì cần nói cũng nói xong, Dịch Long Huấn lẫn Trương Tuấn Kiện đều quay về phòng của mình... Mà thật ra, họ Trương chỉ tranh thủ ngủ ở phòng Viễn Minh khi cậu đã xong việc mà thôi.
Dịch Long Huấn bình thản quay trở về phòng, chỉ thấy Tiểu Mao Mao vẫn đang mang bộ mặt ngái ngủ ngồi trên giường. Hai tay dụi mắt có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tiếng mở cửa vang lên, cậu mơ mơ màn màn cố mở đôi mắt vẫn còn cay của mình ra nhìn Dịch Long Huấn rồi hỏi.
"Anh Mì Trứng mới đi đâu về vậy ? Sao không ngủ với Mao Mao?"
Cảm thấy người cần tìm đã quay về, Tiểu Mao Mao bình thản tiếp tục nằm úp mặt xuống gối, hai cái mông nhỏ nhỏ đưa lên cao. Y hệt một con sâu đo đang ở trên cành cây, tiếp tục trạng thái mê ngủ của mình.
Dịch Long Huấn lắc đầu cười cười, vỗ cái mông nhỏ của cậu nhóc. Khẽ nói.
" Nào, nằm ngay ngắn lại mà ngủ. Sao lại ngủ như thế kia ?"
Tiểu Mao Mao tìm được hơi ấm quen thuộc, lập tức chuyển đổi tư thế nằm. Cậu ôm Long Huấn, vừa ngủ vừa nói.
" Vừa nãy em mơ thấy anh Mì Trứng nói dối em, đợi lúc em không để ý anh cùng mọi người rời đi. Mao Mao khóc mãi anh cũng không quay trở lại. Nhưng mà anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vao-trai-tam-than-tim-duoc-vo-ngoc/1824410/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.