Cuộc sống vẫn tiếp diễn, Dịch Long Huấn cùng đám thuộc hạ ở trại thế mà cũng tròn một năm. Cuộc sống bỗng chốc thêm nhiều điều thú vị xảy ra.
Chẳng hạn như bây giờ Dịch Long Huấn buổi sáng thong thả ngồi uống trà với mấy bác đã có tuổi. Cùng tranh luận với bọn họ xem con gà có trước hay quả trứng có trước... Dậy sớm thì tập dưỡng sinh cùng bọn họ luôn.
Buổi trưa không cùng Mao Mao ngủ trưa thì lại cùng em ấy và mấy bệnh nhân khác chơi bời.
Buổi tối lại quay trở về làm một người bình thường. Tắm rửa cho Mao Mao xong thì lại ăn cơm với cậu và đám thuộc hạ. Ăn cơm xong lại quay sang giải quyết công việc, đến đêm thì chơi trò người lớn với nhóc con.
Tiểu Mao Mao được Dịch Long Huấn chiều đến hư, hở ra một tí lại đi trêu chọc Tiêu Anh với Tần Liêm, hở ra một tí lại vòi vĩnh Trương Tuấn Kiện mua kẹo cho mình. Hắn mà không mua, cậu lại bắt đầu hô lớn.
" Đấm vỡ đầu bò của anh Tuấn Kiện"
Mỗi lần như thế, Trương Tuấn Kiện lại tức tối lên la lối. Đổ lỗi sang cho Dịch Long Huấn.
" Mẹ nó, nếu không phải do cậu. Nhóc con này đã không lưu manh đến vậy"
Mỗi lần như thế, Viễn Minh lại phải dỗ dành người yêu đến đứt hơi.
Nhưng nói là như vậy, nhưng Mao Mao không hề đáng ghét. Hễ ai buồn, Mao Mao lại tặng cho họ một viên kẹo. Hễ ai cãi nhau, cứ tìm đến Mao Mao. Nhóc con ấy chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vao-trai-tam-than-tim-duoc-vo-ngoc/1824419/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.