Họ lại đứng thêm vài phút trước cửa sổ, sau đó Tưởng Trang Hà bế cô về phòng.
Vừa bắt đầu anh làm rất dữ dội, cô như bị đóng đinh trên giường, tay chân và cơ thể đều không thể cử động, dường như chỉ có thể d-ang rộ-ng chân để chịu đựng sự lựa chọn này.
Thấy thoải mái thì r ên r ỉ, không chịu được thì bật khóc.
Cần cổ trắng nõn vì la hét mà chuyển động dữ dội, máu trong mạch máu chảy nhanh hơn bình thường, cũng nóng hơn bình thường.
Tưởng Trang Hà l iếm từng chút một, dỗ dành cô: “Em phải ăn nhiều hơn nữa.”
Vật na-m tí-nh được một lớp bọt trắng bao bọc, vừa kéo ra ngoài lại nhanh chóng biến mất, đâm vào bên trong thì lại bị bức tường thịt mềm nhũn ấm áp cọ xát và nuốt chửng, anh thoải mái đến mức suýt nữa nhét cả h-ai t-úi thịt vào bên trong.
Đôi chân của cô bị ép lên đầu, đồ vật có kích thước dài và thô hơn nữa còn nổi đầy gân xanh đó đủ sức mở rộng tất cả các nếp gấp trong cô, nghiền qua từng điểm được giấu kín, kho-ái cả-m ập đến như vũ bão khiến cô hoàn toàn chìm đắm, vô số lần muốn ngẩng đầu hít thở vùng vẫy, nhưng chỉ là sự sa ngã tiếp tục bị kh-oái c-ảm xâm chiếm.
“Anh Tưởng… ư… ư…” Một lớp mồ hôi mỏng phủ lên làn da trắng hồng, một đợt nữa cũng đã trôi qua.
Anh cắn vào vành tai cô, thở hổn hển hỏi: “San San, anh nên b ắn vào đâu?”
Cô cắn chặt chăn, dư-ới th-ân liên tục phun ra nuốt vào, da gà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-gan-no-hoang-dang-phu-dai-bach/528576/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.