Ánh mắt Tư lão gia tử đột nhiên bắt được một đạo thân ảnh yếu nhược che giấu sau cầu thang xoắn ốc, lại nhìn thiếu nữ nhã nhặn trầm tĩnh cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng suy tính, làm như ti ếc rẻ mở miệng: "Nếu như vậy, Thiên Tầm... Vậy ngươi, liền rời khỏi đi. Ta sẽ để cho lão Ngụy cho ngươi một khoản tiền, xem như thù lao chăm sóc Lê nhi mấy ngày nay."
Thiên Tầm không than không trách, từ trên ghế salon đứng dậy, đi về phía Tư lão gia tử và Ngụy quản gia chào một cái: "Cảm ơn hai vị đã chăm sóc mấy ngày nay." Nàng nói xong, dừng lại một lát, ánh mắt sâu sa, mang theo vài phần lưu luyến cùng không muốn: "Tư Lê thích ăn đồ ăn màu sắc tươi sáng, tốt nhất là loại đủ thứ màu sắc đó. "
Nhắc tới thiếu niên, nàng không nhận thấy được giọng nói của mình có bao nhiêu nhẹ nhàng, mặt tươi như hoa càng lộ vẻ cả người nàng đều linh động lên.
"Còn có, hắn không thích uống sữa tươi, bình thường có thể cho người nấu chút cháo cho hắn uống."
"Hắn thích vẽ tranh, thế nhưng bình thường sẽ quên thời gian hoạch định , nhất định phải nhớ nhắc nhở hắn nghỉ ngơi.""Hắn tuy rằng không muốn nói chuyện, nhưng có đôi khi sẽ thực sự nghiêm túc mà nghe người khác nói chuyện, nếu nói một lần hắn không phản ứng, xin nhất định phải kiên nhẫn lặp lại lần nữa.""Tư gia gia, hy vọng ngươi có thể dành ra nhiều thời gian bồi hắn hơn.""Hắn thật sự rất ngoan, ngoan hơn so với bất kỳ ai."Cha Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-hi-sinh-nu-phu-tay-khong-huy-di-cp/2170536/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.