Sau khi nghe Ngân Báo nói vậy, đôi mày thanh tú của Hi Nguyên nghi ngờ nhíu lại, một đôi mắt đẹp linh động vụt sáng: "Ba thật sẽ không yêu “ Băng Nhi”? Dáng dấp cô ấy xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy."
"Bé con đối với chính bản thân mình không tin tưởng?" Ngân Báo nhạo báng véo má phấn của Hi Nguyên. Nếu như yêu một người chỉ bởi vì đối phương rất xinh đẹp, như vậy yêu không phải là quá nông cạn rồi sao, người như lão đại không thể nào bị sắc đẹp mê hoặc.
Đôi oan gia này, lúc nào thì mới có thể hiểu tim của chính mình?
Hi Nguyên kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ai nói cháu không có tự tin? Cháu là vô địch vũ trụ, thiếu nữ đẹp siêu cấp."
Lời của cô khiến cho Ngân Báo ôm bụng cười to: "Trẻ ranh tự kiêu!"
"Không để ý tới chú!" Hi Nguyên cáu giận chu cái miệng nhỏ nhắn lên. Cô biết điểm yếu của mình chính là quá non nớt, ưu điểm duy nhất trên mặt chính là một đôi mắt to tròn long lanh, những điểm khác đều không có cái gì đáng để mà kiêu ngạo. Đứng ở bên cạnh Tưởng Lệ Văn quyến rũ diễm lệ và "Băng Nhi" dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mình chính là một đứa trẻ vĩnh viễn không lớn, một chút ý vị của phụ nữ đều không có.
Cô bất đắc dĩ ngồi vào một bên ghế nghỉ ngơi, đôi tay chống cằm than thở: "Phải tới khi nào cháu mới có được sức quyến rũ phong tình vạn chủng như dì Lệ Văn cùng tuyệt mỹ dịu dàng kia của “Băng Nhi”?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/471277/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.