“Anh nên nghỉ ngơi cho thật tốt.” Sau một hồi giằng co, Hạ Ngôn nói. Văn Liễm mím đôi môi mỏng thành một đường, mấy giây sau, anh dùng sức túm chặt, Hạ Ngôn không kịp phòng bị, ngã vào trong lòng anh.
Một tay anh ôm eo cô, giọng khàn khàn nói ở bên tai: “Em muốn đi cũng được, nhưng đợi anh uống thuốc xong đã.”
Hơi thở nóng hổi bên tai cô.
Hạ Ngôn giãy giụa một lúc nhưng không thành, cô nheo mắt, bình tĩnh lại.
Cô đưa tay, lấy thuốc trên bàn rồi đưa cho anh: “Uống đi.”
Văn Liễm nghiêng đầu nhìn cô.
Hạ Ngôn lại đem thuốc đưa cho anh.
Vẻ mặt vội vàng muốn nhanh cho xong của cô khiến Văn Liễm nheo mắt lại, đưa tay lấy thuốc bỏ vào miệng, cầm ly lên uống một ngụm nước, yết hầu trượt xuống, anh nuốt thuốc vào. Anh đưa tay, sờ dọc theo vạt áo cô, Hạ Ngôn im lặng vài giây rồi bắt lấy tay anh.
“Biến.”
Sau đó, cô đẩy anh ra và đứng dậy.
Văn Liễm đặt tay trở lại tay vịn ghế, gân tay trên mu bàn tay căng chặt, anh nghiêng đầu, ngước mắt nhìn cô: “Em không muốn sao?”
Hạ Ngôn: “Anh đang uống thuốc, vẫn được chứ?”
Văn Liễm: “Thử xem.”
Hạ Ngôn cười lạnh nói: “Không có hứng thú.”
Nói xong, cô đi về phía cửa, nhưng Văn Liễm lúc này cũng không ngăn cản, nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, bàn tay to lớn nắm lấy tay vịn, mạch máu nổi lên.
Cô chủ động đến gặp anh vì Văn Vũ Phàm.
Quai hàm anh căng ra nghiến chặt răng.
*
Sau khi rời khỏi khách sạn, A Thanh đã đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-thay-the/44997/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.