Dung Tự rống xong một câu kia liền lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng mà chăn đã bị vén xuống.
Giường anh rất lớn. Ánh sáng đèn ngủ không hiểu lòng người chiếu không được rõ lắm. Anh chỉ có thể nhìn thấy bên trong là một thứ lông xù gì đó đang co rụt người cuộn lại thành một đoàn nhỏ.
Lúc anh vén chăn xuống, đoàn lông xù kia….
Chậm rãi mà giật giật.
Dung Tự “…..”
Anh chần chờ nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng gọi:
“Nghê Ca?”
Đoàn lông xù kia cử chỉ giống như một con ốc sên. Chậm rãi nâng khuôn mặt lên, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt mờ mịt “A?”
Lão đại trong lòng thất kinh. Nhanh chóng giúp cô đem chăn đắp trở lại, đem góc chăn dịch tốt “Thật xin lỗi. Anh đi nhầm phòng”
Nghê Ca không nói chuyện, giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Dừng một chút mới dùng động tác chậm chạp đem chăn kéo trở lại, sát đến dưới cằm:
“Không có việc gì”
“Anh vừa mới ngồi vào chỗ nào của em?” Dung Tự ở bên giường ngồi xuống, có chút xấu hổ “Anh nghe thấy em kêu một tiếng”
“…Tay” Nghê Ca xoa xoa mắt, giống như tỉnh lại như chưa tỉnh, giọng nói nghe qua mềm mại khe khẽ “Nhưng mà không sao, không đau. Em chỉ là có chút giật mình”
Dung Tự thở nhẹ một hơi:
“Em hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy? Anh gửi tin nhắn cho em cũng không trả lời lại”
Nghê Ca nháy mắt mấy cái, đang muốn mở miệng lại nghe anh nói:
“Em có đói bụng không? Muốn đứng dậy ăn một chút đồ ăn không?”
“Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vay-thi-dung-roi-khoi-toi-nua/9291/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.