Nơi ở tạm thời đã được dựng xong, một vị trí rất bí mật được khoanh vùng trong rừng.
Sau khi bôi thuốc và quấn băng xong, Lan Hà cài lại cúc áo sơ mi.
Quần áo vẫn là bộ cũ, bên trái áo sơ mi thấm một mảng máu lớn, anh kéo áo khoác gió che đi vết máu, ngoài sắc mặt tái nhợt và mùi máu tanh trên người, hoàn toàn không nhìn ra là người bị thương.
Kim Đại Kha nói nhỏ: “Tiếc là không có thiết bị, nếu không em có thể kiểm tra kỹ hơn một chút.”
Cô bé nhỏ hơn Alger một tuổi, nhưng lúc xử lý vết thương, thao tác thiết bị, đã có thể mơ hồ nhìn thấy vài phần tự tin và trầm ổn.
“Thuốc của em rất hiệu nghiệm,” Lan Hà xoa đầu cô bé: “Tôi nói vài câu với anh trai em.”
Cuối cùng cũng đến.
Alger nói: “Mọi người đi dò đường trước đi, chúng tôi lát nữa sẽ xuất phát.”
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Alger cuối cùng cũng hỏi ra: “Tiên sinh rốt cuộc là ai, tại sao lại cứu chúng tôi?”
Ánh mắt cậu mang theo vài phần hoang mang.
Alger cảm thấy mình vốn nên cảnh giác đề phòng, nhưng không hiểu sao, cậu nhìn người thanh niên có khí chất trầm tĩnh này, lại không dấy lên được bao nhiêu lòng cảnh giới.
Sau khi cậu hỏi xong, vị tiến hóa giả tinh thần lực cấp S thần bí này lại cúi đầu, lấy ra một thứ từ trong túi áo khoác gió.
Vài tia nắng mai yếu ớt xuyên qua tầng mây xám xịt, mang theo hương vị se lạnh, chiếu lên vạt áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-dep-be-cua-my-cuong-tham/2900208/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.