Ngày hôm sau, tôi chay qua nhà em. Cảm giác hồi hộp, đã lâu rồi không gặp em. Tôi không biết gặp lại, thì tôi có thể nói gì, khuyên gì nữa đây. Tôi không muốn làm chuyện này đâu, nhưng chỉ
vì thương mẹ thôi. Thấy tôi đến, mẹ vui lắm. Tôi bước lên phòng của em, gõ cửa.
- Mẹ vào đi, cửa không khóa. – Em từ trong nói ra.
- Làm gì mà ngồi thừ người ra đó? – Tôi vào phòng và đi về phía em, nhiều lúc lại muốn ôm lấy em, nhưng lại cố giữ một khoảng cách nhất định.
- Anh…Khanh…- Em quay lại nhìn tôi ngạc nhiên và mắt bắt đầu đỏ.
- Mẹ nói em dạo này học hành sa sút lắm đúng không?
- Dạ…- Em trả lời nhỏ nhẹ.
- Rồi không định thi tốt nghiệp sao? Không thi đại học sao?
-…- Em cuối mặt xuống và im lặng.
- Xuống nhà ăn cơm, rửa mặt xong rồi lên đây anh truy bài. – Tôi vẫn giữ vẻ lạnh lung không cảm xúc của mình.
- Dạ…nhưng…- Em còn hơi bối rối.
- Nhanh đi, anh không muốn đợi lâu đâu.
- Dạ! Em biết rồi! – Em có vẻ tươi tỉnh hơn, chạy nhanh xuống nhà.
Tôi cười nhạt một cái rồi đi ra ngoài ban công, ngồi xuống ngắm nhìn phố phường Sài Gòn. Tôi đang làm gì thế này nhỉ? Ít ra bây giờ không phải là thằng xe ôm nữa, bây giờ là một gia sư rồi đây. Tôi không biết tôi làm những việc này là vì cái gì nữa, vì mẹ Hiền hay vẫn còn quan tâm Linh. Nhưng sao cũng được, nên nghĩ đơn giản hơn, giúp được gì thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-em-bang-mau-noi-nho/1404854/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.