Sáng hôm sau ngủ đến tự nhiên tỉnh, không khí, hương hoa, sương mai, cái gì cũng cảm thấy đặc biệt mới mẻ.
Hơn sáu giờ Lương Giác Quân liền rời giường, tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, đi đến cửa lớn, từ xa xa nhìn ra sân, Hạ Dịch Nặc ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, T-shirt màu trắng, quần ngắn màu vàng nhạt, dép flip flops, tóc tùy ý cột lên, một bộ dáng lười nhác nhàn nhã trong tia nắng ban mai và sương sớm, hơn nữa, còn đeo một bộ kính râm, đang...Bóc đậu tương.
Tâm tình Lương Giác Quân tốt đến cực điểm, đúng lúc Trần Điện Điện cũng đi tới, chào hỏi Lương Giác Quân. Theo ánh mắt của Lương Giác Quân, Trần Điện Điện nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, sau đó ba chân bốn cẳng mà chạy đến, kinh ngạc nói: "Ai nha má ơi, Hạ sư tỷ, sáng sớm ngươi đeo kính râm làm gì? Qai phong đến lóa mắt rồi!"
Hạ Dịch Nặc không hề động đậy, lười biếng nói: "Ah, ta bị loạn thị, sợ sáng..."
Trần Điện Điện khó hiểu: "Nhưng mà lúc trước cũng không thấy ngươi sợ sáng a?"
Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu cười hì hì, lộ ra một hàm răng trắng noãn: "Bởi vì lúc trước ta uống thuốc, hôm nay, ta không có uống thuốc."
Gương mặt Trần Điện Điện có chút run rẩy: "Hạ sư tỷ, cái này...Nếu có bệnh, thuốc, không thể ngừng..."
"Ngươi có thuốc sao?"
"Không có..."
"Ah, vậy coi như xong. Ngươi còn chưa ăn sáng đi, Ngụy thúc đã chuẩn bị xong rồi, nhanh chóng đi ăn đi, ăn xong thì tới đây cùng nhau bóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-keu-mua-ha/1582939/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.