Hạ Dịch Nặc thức thời, không có lên tiếng.
Trầm mặc một hồi lâu, Cố Nhất Trĩ bỗng nhiên hỏi một câu: "Tiểu Hạ, ngươi tin tưởng vào hôn nhân không?"
Hạ Dịch Nặc nắm tay lái, đôi mắt nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: "Ta tin tưởng vào tình yêu."
Thông minh như Hạ Dịch Nặc, vào lúc này, biết không nên tiếp tục đề tài này.
"Ah, đúng rồi, Cố sư tỷ, vừa rồi đã quên hỏi, chú chó của ngươi tên là gì? Dù sao cũng đã từng quen biết."
Cố Nhất Trĩ nhìn thấu tâm tư của Hạ Dịch Nặc, cũng theo bậc thang mà bước xuống: "Tiểu Bảo."
Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Cái gì?"
Cố Nhất Trĩ: "Ta nói, tên của nó là Tiểu Bảo."
Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên bật cười ra tiếng. Cố Nhất Trĩ cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc: "Có vấn đề gì sao?"
Hạ Dịch Nặc xấu hổ: "Không có...Không có..."
Cũng không thể nói, hắc, thật là trùng hợp! Nhũ danh của ta và tên cùa chú chó nhà ngươi giống nhau.
Đưa Cố Nhất Trĩ về, lúc Hạ Dịch Nặc trở lại Lương trạch đã hơn mười một giờ. Lương Giác Quân đang ngồi ở đầu giường dùng kindle đọc sách.
Hạ Dịch Nặc lập tức liền phát hiện vết tích nho nhỏ trên gương mặt Lương Giác Quân, quá sợ hãi, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lương Giác Quân đơn giản nói những chuyện đã xảy ra một chút, Hạ Dịch Nặc thập phần tức giận. Lương Giác Quân cười nói, cũng không phải là tổn thương gì nghiêm trọng, người ta cũng không phải cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-keu-mua-ha/1582973/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.