Hạ Dịch Nặc và Phạm Mễ đều chưa từng nghĩ tới, biểu tỷ mà Kha Định Hào nhắc đến, lại là người đã từng gặp mặt một lần ở trước mắt này. So sánh với nữ tử thong dong tùy ý ở trước cửa thang máy kia, hình tượng của Tống Niệm lần này, thật ra là có tinh thần hơn rất nhiều, cũng chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Tuy nói là bất ngờ, Hạ Dịch Nặc cũng nhanh chóng vươn tay ra: "Thì ra ngươi chính là Tống luật sư, xin chào."
Tống Niệm nắm lấy bàn tay Hạ Dịch Nặc, nhưng là nhìn lên trần nhà, thở dài một tiếng: "Ta cho rằng, dựa vào giọng nói ít nhất ngươi có thể nhận ra người nói chuyện điện thoại với ngươi a. Buổi sáng phiên toà thẩm vấn vừa kết thúc, ta ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền vội vàng chạy tới. Không ngờ còn phải tự giới thiệu, ngươi mới nhớ ra ta, nghĩ lại thật là có chút đau lòng....!"
Hạ Dịch Nặc có chút lúng túng: "Thật sự là áy náy quá...Tống luật sư muốn uống chút gì không?" Nói xong, bất động thanh sắc mà thu tay về.
"Cafe sữa, cám ơn." Tống Niệm tràn đầy hào hứng mà nhìn lướt qua tiệm cafe, cảm thán nói, "Bất quá, điều này đại khái được gọi là, đời người nơi nào không gặp mặt a!"
Phạm Mễ bất ngờ buông một câu: "Ha ha, chỉ sợ là —— không phải oan gia không tụ họp a!"
Tống Niệm trái lại cũng không để ý chút nào, ngón tay thon dài có tiết tấu mà gõ nhẹ lên mặt bàn: "Trước kia từng gặp qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-keu-mua-ha/430646/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.