Xuân ý vô tận, trong màn trướng, quân vương tuổi trẻ khí thịnh dày vò người dưới thân một hồi. Nhưng cũng như bao lần giao hoan trước đó, Vệ Linh Phong tuy vô cùng phối hợp nhưng chưa từng biểu hiện cảm xúc nào. Phượng Huyễn tận hứng liền nằm xuống bên cạnh.
“ Ta cho mời Vệ quốc công từ Đô Châu trở về”
Vệ Linh Phong nghe được vai bất giác run rẩy.
Vệ Quốc Lập trở về.
Cơn ác mộng trở về.
“ Ngươi sao vậy, hai người đã năm năm không gặp, ngươi cũng nhớ nhung không ít” Phượng Huyễn là vì lúc Vệ Linh Phong mê man không ngừng gọi phụ mẫu đến thê lương, cho rằng y nhớ gia phụ, liền triệu Vệ Quốc Công hồi kinh gặp mặt.
Nhớ
Nhớ tới hoảng loạn.
Vệ Linh Phong run rẩy trong lòng.
Năm năm trốn tránh, vì Bảo bảo mà lay lắt trụ lại thế gian này.
Bảo Bảo, đệ có lẽ sẽ tan vỡ mất.
Vệ Linh Phong cứng nhắc cười
“ Lâu rồi không gặp phụ thân, có chút nhớ nhung” Bàn tay trong chăn nắm chặt tới rỉ máu để không chế run rẩy.
Là sợ hãi, là oán, là hận.
Là muốn đồng vu quy tận.
Vệ Linh Phong không biết bản thân bằng cách nào về lại Vệ phủ.
Y vào phòng, không châm đèn, như đi trong mộng.
Tinh linh tinh ling, tiếng chuông bạc reo lên trong gió kéo y tỉnh lại.
“ Linh Phong ngươi không nên như vậy, ít nhất cũng cố gắng đến khi Bảo Bảo gả đi chứ?” Mỉm cười với hình ảnh Vệ Linh Phong trong gương đồng. Toàn thân y tỏa ra cảm giác thê lương vô cùng.
Vệ Linh Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-linh-phong/339719/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.