Sau Tết Nguyên Đán, Lục Từ phải trở về.
Cô ngồi trên sofa, mắt dõi theo lịch trên điện thoại, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến sinh nhật anh.
Cô thoáng chút tiếc nuối nói: “Anh không thể ở lại đón sinh nhật rồi mới đi sao?”
Giọng anh bình thản đáp: “Anh không tổ chức sinh nhật.”
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Chưa từng sao?”
“Hồi nhỏ chắc có, sau khi lên cấp hai thì không còn nữa.”
Anh đang dần thích nghi với cô, hỏi gì cũng không còn né tránh như trước.
Nhưng câu trả lời của anh lại khiến cô không biết nên hỏi tiếp thế nào.
Bởi vì trong ký ức của cô, hồi cấp ba anh có thể tùy tay chuyển cho cô mấy vạn tệ, dù cô vẫn chưa rõ ràng về gia cảnh anh, nhưng có lẽ anh không phải là người không được coi trọng trong nhà.
Tuy nhiên.
Sau khi học chung lớp mười một, trường có vài lần họp phụ huynh, những phụ huynh không đến được đều phải đăng ký xin phép giáo viên.
Mỗi lần như vậy, cô đều thấy tên Lục Từ nằm trong danh sách đó, bố mẹ anh chưa bao giờ tham gia họp phụ huynh.
Dựa trên vô số kinh nghiệm xem phim truyền hình và đọc tiểu thuyết từ khi lên đại học, chẳng lẽ anh thuộc kiểu con nhà giàu, nhưng bố mẹ quá bận không có thời gian quản lý?
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng: “Là do người nhà không có thời gian tổ chức cho anh sao?”
“Không phải, là anh không muốn.”
Lại một lần nữa, suy đoán của cô sai rồi.
Cô gãi đầu, hỏi anh: “Vậy… sinh nhật anh thường làm gì?”
“Nghỉ đông và nghỉ hè anh thường ở nhà mẹ, nhưng đến sinh nhật thì hầu như đều ở một mình bên ngoài. Vùng hoang dã không có sóng, nên cứ thế mà qua thôi.”
“Đi chụp ảnh?”
“Ừ.”
“Đây là sở thích của anh từ nhỏ sao?”
“Ừ.”
Đến đây cô dừng lại, cầm điện thoại trầm tư.
Lục Từ nhận ra sự im lặng của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cô quay đầu nhìn anh, xích lại gần hơn một chút, vươn tay ôm lấy anh, do dự mấy lần mới dám thử hỏi: “Quan hệ giữa anh và mẹ… không tốt lắm sao?”
Cô hỏi rất cẩn thận, sợ đây là chủ đề anh không thích, nên ôm anh cũng rất chặt.
Anh cúi mắt nhìn gương mặt cô, giọng vẫn bình thản: “Không có, mẹ anh luôn đối xử rất tốt với anh.”
“… Ồ.”
Cô ôm chặt anh, nhớ lại cuộc trò chuyện trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nhiếp ảnh vào mùa hè năm nhất đại học.
Cô không hiểu rõ về anh, nhưng cả hai mới quen nhau được vài ngày, anh cũng chưa đến mức có thể hoàn toàn không chút e dè mà kể hết mọi chuyện cho cô, chỉ có thể từ từ rồi sẽ biết, may mắn là thời gian còn rất dài.
Cô ôm anh im lặng rất lâu, cố gắng xâu chuỗi những điều đã biết về anh thành một mạch suy nghĩ, nhưng lại chẳng có đầu mối nào.
Cô luôn nghĩ quan hệ giữa anh và mẹ không tốt lắm, nhưng bây giờ anh lại phủ nhận.
Có lẽ sự im lặng và dò xét của cô quá rõ ràng, sau một hồi yên tĩnh như vậy, Lục Từ chủ động nói thêm: “Tất cả mọi thứ anh có khi học ở thành phố Nam đều là do mẹ anh cho. Căn nhà anh ở, trường anh học, dì giúp việc chăm sóc anh, tiền sinh hoạt, đều là mẹ anh chuẩn bị cho anh. Việc anh thích chụp ảnh cũng là mẹ ủng hộ. Anh muốn gì mẹ cũng cho, dù anh không thích sinh nhật, nhưng mỗi lần sinh nhật mẹ đều chuyển tiền cho anh mua những thứ anh thích. Anh đã muốn học nhiếp ảnh và trở thành nhiếp ảnh gia từ rất lâu rồi, mẹ cũng rất ủng hộ anh, còn liên hệ giúp anh với trường bên Mỹ, luôn ủng hộ anh rời khỏi đây.”
“… Ồ.” Cô ngơ ngác ôm anh, nhưng lại thấy vui cho anh, có mẹ yêu thương chắc là hạnh phúc lắm.
Rồi cả hai lại hoàn toàn im lặng.
Rất nhiều khi anh không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, trước đây còn dựa vào kinh nghiệm sống và logic để đóng vai một người bình thường, nhưng sau khi một mình đến một đất nước xa lạ sống cuộc đời cô độc, anh cũng xé bỏ lớp vỏ ngoài đó, không còn tiết kiệm sự im lặng và lạnh nhạt, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.
Ngoại trừ những lúc hiếm hoi bộc lộ sự yếu đuối và mềm mại trước mặt cô, phần lớn thời gian anh đều rất lạnh lùng, ngũ quan vốn đã sắc sảo lạnh lùng, bây giờ im lặng đứng đó càng khó tiếp cận hơn trước.
Chỉ là, dù trái tim không cảm nhận được, nhưng bộ não có thể đoán ra tâm trạng của cô lúc này, sau một hồi im lặng như vậy, anh chậm rãi giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng cô.
Cảm nhận được bàn tay anh, cô lại có chút buồn.
Bởi vì đây không phải là cái ôm của anh, mà là anh cảm thấy nên đáp lại cô. Anh thực sự đang rất cố gắng, hy vọng cô có thể cảm nhận được sự đáp lại này, dẫu cho trong lòng anh không có tình cảm như vậy.
Nhưng không sao cả.
Dù sao, thời gian của cuộc đời còn rất dài.
Chỉ cần luôn ở bên cạnh nhau, tương lai ai mà biết được, trước mọi thử thách, cô chỉ tin vào sự theo đuổi và hành động, không có mục đích nào là không thể đạt được.
Cô lại cầm điện thoại lên, lật xem lịch, nói: “Vậy năm nay anh có thể đón sinh nhật cùng em không? Em chưa từng đón sinh nhật bao giờ, anh phải ở bên em đó.”
Anh đồng ý: “Được.”
“Được cái gì mà được, anh có biết sinh nhật em là ngày nào không?”
“Ừ.”
Cô chỉ hỏi vu vơ, không ngờ anh lại thực sự biết.
Cô nói “hả?” một tiếng.
Lục Từ giải thích: “Em đã nói với anh rồi.”
Nói thì đã nói, năm nhất đại học, khi Lục Từ đưa máy tính cho cô, cả hai đã nói về ngày sinh nhật của nhau.
Nhưng bốn năm đại học đã qua, bây giờ cô còn học nghiên cứu sinh năm thứ hai, một chuyện thoáng qua như vậy, nhớ được mới là bất thường.
Vậy nên cô bật người ngồi dậy, vô cùng kinh ngạc nhìn anh: “Vậy mà anh nhớ sao?”
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ! Tại sao anh lại nhớ?”
“Muốn nhớ.”
Mắt cô càng sáng hơn, ngồi dậy xích lại gần anh, ôm lấy cổ anh hỏi: “Tại sao lại muốn nhớ?”
Mấy ngày nay anh đã quen với sự thân mật của cô, dù không có phản ứng gì, nhưng cũng mềm mỏng không kháng cự, bị cô ôm cổ ép sát vào người, bị cô ôm chặt đến nghẹt thở.
Anh khẽ ho một tiếng, lúc này mới được cô nới lỏng ra một chút.
Lời giải thích của anh rất chân thành: “Anh không biết, có rất nhiều thứ anh không hiểu tại sao về những chuyện liên quan đến em, chỉ biết là anh muốn làm như vậy. Anh muốn nhớ sinh nhật của em cho nên đã cố tình ghi lại.”
Sống mũi chợt cay cay, cô không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh.
Sự lạnh lùng im lặng của anh lúc này mới hé lộ một chút phản ứng, cơ thể cứng đờ một cách không tự nhiên, cho đến khi cô hôn xong buông anh ra, anh mới khẽ run rẩy hàng mi, không tự nhiên nhìn cô.
Mỗi lần anh bị hôn, phản ứng đều đáng yêu quá.
Cô không nhịn được, lại hôn anh thêm một cái nữa.
Anh cúi đầu tựa vào vai cô, giọng lúc này khẽ hơn: “Đừng hôn anh nữa.”
“Tại sao chứ, em hôn một cái vào má thì có sao?”
Anh không nói gì.
Cô muốn nâng mặt anh lên, sự ngoan ngoãn của anh lúc này mới khác, anh mạnh mẽ vùi mặt vào vai cô, miệng cũng phản kháng: “Em hôn hai cái rồi, em không được hôn nữa.”
“Một ngày em chỉ được hôn hai cái thôi sao? Nhưng hôm nay em hôn anh mấy cái rồi mà, chẳng lẽ một tiếng chỉ được hôn hai cái?”
“…”
“Lục Từ.”
“Em yên tĩnh một chút được không?”
“…”
Được thôi, rõ ràng là anh ngại, lại thành lỗi của cô.
Cô đã quen với việc làm theo ý mình trong mấy ngày ngắn ngủi này, thích nhất là nhìn anh ngượng ngùng.
Nhưng không ngờ, vài tiếng trước khi anh rời đi, chuyện ngượng ngùng cũng đến lượt cô.
Sáng sớm tỉnh dậy, một dòng nước ấm nóng trào ra, cô vừa tỉnh liền vội vàng vén chăn lên—
Quả nhiên, nhìn thấy một vệt đỏ trên ga giường dưới thân.
Trời vừa tờ mờ sáng, cô lập tức mất hết buồn ngủ, vội vàng dậy thay quần.
Lúc thay quần mới nhớ ra, không có băng vệ sinh.
Cô ngồi xổm trong phòng vệ sinh, đầu óc quay cuồng.
Cô suy nghĩ trước khi Lục Từ tỉnh dậy, cô nên thay ga giường và chăn nệm trước, hay là xuống lầu mua băng vệ sinh thật nhanh, nhưng xuống lầu sẽ làm anh tỉnh giấc mất. Nếu cô đặt đồ ăn mang đến rồi đi qua phòng khách mở cửa, có phải cô cũng sẽ làm anh tỉnh giấc không. Vậy việc đầu tiên cô cần làm có phải là thay ga giường và chăn nệm trước không.
Nhưng ga giường và chăn nệm nhà anh để ở đâu?
Đang nghĩ như vậy, dòng nhiệt lại tiếp tục chảy, căn bản không thể đứng dậy đi lại bình thường.
Cô thành thật mở ứng dụng đặt đồ ăn, mua băng vệ sinh.
Mấy chục phút sau, cô đứng ở cửa phòng, rất ngại ngùng nhìn Lục Từ đang thay ga giường, vệt đỏ tươi đặc biệt chói mắt, cô lập tức cảm thấy khó xử.
Cô khẽ nói: “Thật ra anh nói cho em biết ga giường và chăn nệm để ở đâu để em tự thay là được.”
Anh cúi đầu bận rộn: “Em đi nghỉ đi.”
“Em thật sự có thể tự làm.”
“Bụng không đau sao?”
“Không đau.”
Nhưng anh làm rất nhanh, ga giường và chăn nệm bẩn rất nhanh đã được thay ra, anh ôm lấy, có vẻ như muốn đi giặt.
Điều này càng khiến cô ngại hơn, lập tức cảnh giác, ngăn anh lại muốn giật lấy: “Em… em tự giặt là được rồi.”
Anh cúi mắt nhìn cô.
Anh có vóc dáng cao lớn hơn cô nhiều, khi cô đứng đối diện anh luôn phải ngước lên nhìn, lần nào cô cũng không dám ngẩng đầu.
Anh không buông tay, cô kéo cũng không lay chuyển được.
Sau đó cô nghe thấy anh khẽ cười một tiếng: “Ôn Tuyết Ninh, em cũng biết ngại sao?”
“…”
Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể: “Em ngại thì sao chứ.”
“Em vẫn nên đi nghỉ đi.” Anh không buông tay, một tay ôm ga giường và chăn nệm, tay kia mở cửa, cứ thế đi ra khỏi phòng.
Cô ngồi một lát ở phòng khách nhưng lòng dạ bồn chồn, nghe thấy tiếng nước chảy, trong đầu toàn là cảnh Lục Từ giặt ga giường cho cô, thật là xấu hổ.
Cô thực sự không thể ngồi yên, lại chạy ra cửa.
Cảnh tượng này, thật có chút không hợp.
Bóng dáng người con trai mà trước đây năm này qua năm khác cô chỉ dám lén lút nhìn trộm, cao lớn đứng trước bồn rửa, tiếng nước và bọt xà phòng hòa lẫn.
Anh cúi đầu giặt giũ, không nhìn cô, nhưng tim cô lại không ngừng đập.
Mấy ngày này dù ở chung, nhưng phần lớn thời gian đều là anh thuận theo, những yêu cầu không quá đáng của cô, anh thường không có ý kiến gì, anh không có nhiều cảm xúc, về cơ bản đều chấp nhận và thích nghi với cô.
Nhưng ngoại trừ việc cùng nhau ăn cơm, thói quen sinh hoạt của họ vẫn là mỗi người một kiểu, quần áo tự giặt, đồ đạc tự dọn dẹp, những thứ riêng tư hơn cũng để riêng.
Cô cứ thế dựa vào cửa nhìn anh giặt xong ga giường bẩn, rồi ôm ra ban công phơi.
Cô lại đi theo ra ban công.
Suốt quá trình ở bên cạnh không dám thở mạnh, cũng không nói gì, anh cũng không để ý đến cô.
Cho đến khi anh làm xong hết mọi việc, anh quay lại nhìn cô đang núp sau khung cửa như kẻ trộm, trực tiếp đẩy cửa ra, cô không tránh kịp, lúc này cô mới ngượng ngùng đứng thẳng người.
Anh lướt qua cô, trở lại sofa ở phòng khách ngồi xuống.
Trên sofa còn một túi băng vệ sinh lớn, anh tiện tay cầm lên, cô lập tức lao tới, giật lấy cả túi băng vệ sinh trong tay anh, giấu ra sau lưng, không cho anh nhìn.
Ánh mắt anh nhìn về phía cô, cô vẫn đứng bên cạnh anh, anh khẽ bật cười: “Ngồi đi, đứng đó làm gì?”
Cô không ngồi, chạy về phòng đặt băng vệ sinh xuống, lúc này mới quay trở lại.
Anh ngồi đó, nhìn về phía cô, cứ nhìn cô cho đến khi cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, anh nghiêng mặt nhìn vẻ mặt khó xử của cô, có chút buồn cười nói: “Chỉ là làm bẩn ga giường thôi mà.”
Cô ngồi bên cạnh anh nhưng chỉ nhìn thẳng về phía trước chứ không dám nhìn anh, rồi nói: “Lần sau anh cứ để em tự giặt đi.”
“Không phải nói kỳ kinh nguyệt không được chạm vào nước sao?”
“Dù sao… dù sao em cũng tự giặt được.”
Anh không nói gì nữa, nhưng một lần cô cũng không nhìn anh, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía trước, không biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ là sự im lặng như vậy cũng không kéo dài lâu.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng điệu quen thuộc của anh mang theo chút ý cười: “Bây giờ em mới biết ngại à.”
“…”
Cô muốn phản bác, nhưng lại nghẹn khuất, không biết nói gì.
Chuyện vẫn chưa hết.
Câu tiếp theo anh nói: “Bây giờ em mới nhớ ra anh là đàn ông cơ đấy.”
Cô không thốt ra được một lời.
Anh tựa lưng vào sofa phía sau, nhìn cô ngồi ngay ngắn bên cạnh nhưng lại nhìn chằm chằm về phía trước không dám quay đầu nhìn anh, vì vừa tỉnh dậy đã vội vàng làm đủ thứ, áo ngủ còn chưa thay, tóc cũng chưa chải, mềm mại xõa xuống vai.
So với vẻ ngoài nhẫn nhịn cứng rắn của cô từ khi quen biết, cô như vậy trông mềm mại hơn rất nhiều, không phải cảm giác dịu dàng bề ngoài cô mang đến cho người khác, mà là một sự mềm mại chỉ anh mới có thể nhìn thấy, ngay cả buổi sáng lạnh lẽo này cũng trở nên ấm áp.
Có nhiều chuyện liên quan đến cô mà anh vẫn chưa tài nào hiểu nổi.
Trái tim thiếu thốn của anh giống như một người mù và điếc sống trong thế giới bình thường, nhìn thế giới vĩnh viễn cách một lớp kính im lặng và vô sắc, không thể chạm vào nhiệt độ bên ngoài.
Vậy nên có rất nhiều chuyện, anh không thể hiểu tại sao mình lại muốn làm như vậy.
Ví dụ như nhớ ngày sinh nhật của cô.
Ví dụ như buổi chiều bị cô hôn lén, lại theo bản năng muốn nắm lấy tay cô.
Cũng ví dụ như bây giờ.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc xõa xuống của cô ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn mềm mại. Cảm nhận được động tác của anh, sự khó chịu căng thẳng của cô thả lỏng hơn nhiều, nhưng vẫn không dám quay đầu nhìn anh.
Sau đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hỏi cô: “Có phải em vẫn còn buồn ngủ không?”
Cô gật đầu: “Buồn ngủ.”
Nhưng nghĩ đến việc chiều nay anh sẽ đi, cô đột nhiên rất không muốn ngủ nữa, nên sau khi trả lời như vậy, cũng không rời đi.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn ngủ ở sofa, chăn ở ngay bên cạnh, anh cúi đầu kéo chăn bên cạnh lại, nói với cô: “Em tựa vào anh ngủ một lát đi.”
Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh, anh đã kéo chăn lên đắp cho cô.
Nhiệt độ cơ thể anh rất ấm áp, hơi thở của anh bao trùm lấy cô.
Cô lập tức vươn tay ôm lấy eo anh, tựa vào vai anh tiếp tục ngủ.
Vé máy bay về của anh là buổi chiều, ăn cơm xong sẽ đi.
Anh không cảm nhận được sự luyến tiếc khi chia ly, chỉ có thể cố gắng hết sức nói một câu đến nơi sẽ nhắn tin cho cô, sau khi về cũng sẽ nhắn tin cho cô mỗi ngày.
Cô ở nhà Lục Từ cho đến khi thầy hướng dẫn gọi, cô mới xách hành lý về trường, lại bắt đầu những ngày bận rộn.
Thời gian nghỉ ngơi, cô cũng tranh thủ tra cứu các tài liệu nghiên cứu về thiếu hụt cảm xúc và né tránh thân mật, cô muốn hiểu rõ nguyên nhân, biết nguyên nhân mới có thể giải quyết được.
Cô xem rất chăm chú, không hề chú ý đến người đến phía sau.
Cho đến khi Lý Tư Chu ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy nội dung cô đang xem, cười hỏi một câu: “Sao lại nghiên cứu cái này, đề tài gần đây à?”
Cô giật mình, quay đầu nhìn thấy Lý Tư Chu.
Nhưng cô đã quen với việc anh ấy thỉnh thoảng đến, anh ấy có quan hệ rất tốt với đàn anh và những người khác, thường xuyên đến tìm họ. Cô trấn tĩnh lại rồi giải thích: “Không phải đề tài gần đây, là em muốn tìm hiểu một chút. Đàn anh và bọn họ không có ở đây, có lẽ tối mới về ạ.”
“Vậy tôi đến không đúng lúc rồi.” Lý Tư Chu nói chuyện luôn mang theo nụ cười khách khí lịch sự, ngược lại lại tỏ ra hứng thú với nội dung cô đang xem: “Nhưng đến cũng đúng dịp, về lĩnh vực này tôi có chút nghiên cứu, lần sau tôi có thể mang cho em vài cuốn sách.”
Cô lập tức cảm ơn, nhưng lần này đến lượt cô ngạc nhiên, bởi vì thành tựu của Lý Tư Chu dường như không liên quan gì đến tâm lý học, cô tò mò hỏi: “Anh nghiên cứu cái này cũng là muốn tự mình tìm hiểu sao?”
“Ừ.” Lý Tư Chu khẽ mỉm cười: “Tôi muốn cứu một người.”
—
Mây: Thiếu hụt cảm xúc và né tránh thân mật mọi người có thể tìm hiểu thêm trên gg luôn nha, tui thấy tác giả nghiên cứu rất kĩ luôn ấy, cũng tội anh Từ lắm hic
Sắp tới tui sẽ đăng 1 ngày 1 chương như cũ nè, nhưng mà mới edit chứ chưa qua beta lại nên là văn phong sẽ không được mượt mà cho lắm (nếu mn muốn đọc mượt hơn có thể đợi sang tháng 5, 6 sau khi đã hoàn và tui đã chỉnh xong :>). Thời gian cập nhật: 1h chiều hằng ngày nhé!! (mn ko vào được link c56 là do chưa tới lịch đăng á).
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.