Nhưng khi thật sự đến Tết, Viện sĩ Lý Thành Minh lại đích thân đến trước.
Kỳ nghỉ Tết năm đó kéo dài mãi đến gần Giao thừa mới được nghỉ, cô lại vì là năm đầu đi làm, nhiều công việc chưa kịp hoàn thành, bận rộn đến mức không thể rảnh tay cho đến ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Thế là không đợi được cô rảnh rỗi cùng anh về nhà, Viện sĩ Lý quyết định tự mình đến chỗ họ xem sao.
Khi nghe Lục Từ nói về chuyện này, giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó phức tạp không thể nói rõ.
Mặc dù tình cảm gia đình của cô nhạt nhẽo, nhưng cô lại có thể hiểu được thứ tình yêu phức tạp và đau đớn ấy.
Viện sĩ Lý thực ra là một người rất hòa nhã. Trong những năm cô học đại học và nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Thành, cô cũng không ít lần có cơ hội tiếp xúc với ông. Mặc dù ông là một nhân vật vĩ đại trong giới học thuật với vô số danh hiệu, nhưng lại rất gần gũi, toát lên phong thái nho nhã của người có học thức.
Khi có sinh viên đến hỏi ông, ông chưa bao giờ tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn vì câu hỏi quá đơn giản. Giống như một giáo viên trung học bình thường là truyền đạt kiến thức và và giải đáp thắc mắc.
Đối với hai người con trai của mình, thực ra cũng không thể nói là ông không tốt, họ ăn mặc ngủ nghỉ thế nào ông đều rất quan tâm, chỉ là vì bận rộn mà không có thời gian chăm sóc. Dù yêu thương nhưng lại kèm theo bao áp lực.
Có lẽ tình yêu trong các gia đình Đông Á đều phức tạp như vậy, tình yêu xen lẫn thất vọng, nỗi đau lại mang theo sự quan tâm, khiến người ta vừa cảm thấy áp lực lại không thể nhẫn tâm rời đi.
Khi biết Lục Từ đã kết hôn, dù bất ngờ và không báo trước, thái độ của Viện sĩ Lý chỉ là bình tĩnh một lúc rồi hỏi đối phương là ai. Sau khi nghe tên cô, ông chỉ gật đầu, không có ý kiến gì. Ông chỉ nói: “Con nguyện ý là tốt rồi.”
Trước buổi ăn Tết này, cô cũng đã gặp Viện sĩ Lý vài lần. Vì mối quan hệ giữa Lục Từ và ông vẫn còn là bí mật nên ở bên ngoài ông luôn đối xử với cô rất khách sáo, không công khai tiết lộ làm phiền cuộc sống của họ.
Sau khi ra khỏi nhà, ít người hơn, ông mới để cô lên xe đưa cô một đoạn. Dọc đường đi cũng chỉ như một người lớn bình thường, hỏi han cô công việc và cuộc sống. Cuối cùng chỉ nói một câu vậy là tốt rồi.
Hết thảy đều bình thường và yên tĩnh, giống như một người lớn bình thường quan tâm và hỏi thăm vài câu, không kiểm soát và can thiệp quá nhiều, cứ như thể họ muốn gì thì cứ làm theo ý mình.
Trong nửa năm đầu sau khi Lục Từ trở về nước, hai người mới thực sự bắt đầu sống chung, họ có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu những chi tiết nhỏ nhặt về nhau.
Cô cũng đại khái hiểu được rằng tình cảm cha con của họ thực ra vẫn tốt, không thể nói là quá tệ, họ vẫn liên lạc đều đặn, chỉ là vì những chuyện đã qua nên khi ở cùng nhau họ không thể hoàn toàn thân thiết tâm sự.
Một bên mang theo áy náy, vẫn giữ chừng mực dừng lại, cả hai đều rất khách sáo nhưng lại không nhịn được quan tâm.
Trước Tết, Viện sĩ Lý đã hỏi vài lần khi nào về nhà ăn cơm, mặc dù rất khách sáo, không thúc giục, nhưng hỏi nhiều lần thì có thể cảm nhận được sự mong đợi của ông.
Không đợi được họ ngày mai cùng về nhà, ông đã sốt ruột đến nhà họ trước. Những điều này đều có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và quan tâm của một người thân trong gia đình.
Tuy nhiên, khi Viện sĩ Lý đến nhà họ, ông đứng ở cửa lại ngây người hồi lâu.
Người nhân vật vĩ đại dẫn đầu sự phát triển khoa học trong tương lai này, lại đang đứng bất động tại chỗ như thế, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Cô vì bận tăng ca hoàn thành công việc, đồ Tết trong nhà đều do Lục Từ chuẩn bị.
Viện sĩ Lý sắp đến, Lục Từ ở nhà nấu bữa cơm tất niên, anh đã làm thịt con gà mua về.
Vì lòng háo hức, Viện sĩ Lý đến sớm hơn nhiều so với dự định. Ban đầu ông nghĩ có thể ở bên nhau lâu hơn một chút, trò chuyện nhiều hơn một chút, vì cả năm nay mọi người đều bận rộn, ít khi có thời gian gặp mặt nhau như thế này.
Nhưng vừa bước vào, Viện sĩ Lý đã thấy người con trai út luôn trầm lặng và nhạy cảm mà ông vẫn nhớ, đang xách một con gà, máu me be bét đi ra.
Cổ gà vừa bị cắt tiết, đầu gà nghiêng lệch, trên người anh mặc chiếc tạp dề chống văng máu, lúc này ngón tay thon dài trắng nõn của anh lại xách con gà dính đầy vết máu.
Lục Từ ngẩng đầu nhìn thấy Viện sĩ Lý, chỉ có chút ngạc nhiên khi họ đến sớm vậy, còn thái độ anh vẫn bình tĩnh trước cảnh họ ngây người khi thấy anh xách gà, như thể giết gà đối với anh là một chuyện rất bình thường.
Giết gà thì đúng là bình thường thật.
Nhưng chuyện này lại xảy ra với anh, đối với những người đã chứng kiến anh lớn lên thì cảnh tượng này thực sự quá sốc.
Người đến không chỉ có Viện sĩ Lý, Lý Tư Chu cũng đi cùng, vì có nhiều người đến ăn cơm, sợ họ không xoay sở kịp, dì giúp việc chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa cũng đi cùng, đến giúp một tay.
Dì cũng là người đã nhìn anh lớn lên, tuy chỉ là mối quan hệ thuê mướn, nhưng đã làm việc trong gia đình họ mấy chục năm, mối quan hệ cũng đã thân thiết như người thân.
Dì là người đầu tiên phản ứng lại, giọng điệu có vẻ sợ hãi, vội vàng muốn đến tiếp quản, “Ôi chao, con làm sao mà làm được việc này, để dì làm cho.”
Lục Từ thì không từ chối, dì đến vốn dĩ là để giúp họ một tay, nếu không chỉ có anh và Ôn Tuyết Ninh thì thực sự không xoay sở kịp làm bữa cơm tất niên cho mọi người.
Khi đưa gà cho dì, anh vô thức dặn dò: “Tiết gà con để trong cái chậu kia rồi, nước nóng con cũng đun sẵn rồi, chỉ cần nhúng lông là được.”
Dì nhận gà, cả người chưa kịp phản ứng, ừ một tiếng.
Khi vào bếp vẫn có cảm giác như đang mơ, nhìn thấy dụng cụ trong bếp đã chuẩn bị đầy đủ và gọn gàng, đầu óc có chút đờ đẫn không xoay kịp.
Tiểu thiếu gia nhà họ từ bao giờ mà lại biết giết gà cơ chứ…
Viện sĩ Lý cũng im lặng, chỉ có Lý Tư Chu phía sau khẽ cười thành tiếng, hỏi anh: “Ôn Tuyết Ninh đâu? Vẫn chưa tan làm à.”
“Ừm.” Anh rửa tay, lau khô nước, nói: “Sắp Tết rồi, khó bắt xe, hôm nay bên ngoài trời lại lạnh, lát nữa em phải ra ngoài chốc lát, đi đón cô ấy về nhà.”
“Không sao đâu, có dì Chu ở đây rồi, chuyện nấu nướng em cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta ngồi chơi một lát là được.”
“Được.”
Viện sĩ Lý nói ít, cơ bản đều là Lý Tư Chu trò chuyện với anh, ông chỉ thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Đợi đến khi Ôn Tuyết Ninh nhắn tin bảo tan làm rồi, anh cầm chìa khóa xe ra ngoài, trong nhà lập tức chỉ còn lại ba người họ, dì Chu đang bận rộn nấu cơm trong bếp.
Trên TV phòng khách đang chiếu các chương trình Tết, Giao thừa còn chưa bắt đầu, nhưng không khí Tết đã rất đậm, mở kênh nào cũng náo nhiệt.
Tết năm đó không có tuyết rơi, bên ngoài chỉ có bầu trời âm u, nhưng ánh đèn trong nhà ấm áp sáng bừng.
Trong nhà đều đã được trang trí, trên ghế sofa và bàn trà đều bày những con gấu bông mặc đồ Tết màu đỏ, mặt cười, có đôi có cặp, ngồi cạnh nhau. Những bức tranh trên tường cũng treo chữ phúc đỏ, hành lang lối vào cũng treo rèm phong linh, những hạt châu màu đỏ, từng chuỗi rủ xuống, cuối cùng là những chú cá vàng mang lại may mắn.
Không khí Tết rất đậm, màu đỏ, vui tươi, ấm áp.
Nhưng những vật trang trí này rõ ràng không phải là phong cách của Lục Từ, trước đây những thứ này chưa bao giờ thấy trong thế giới của anh.
Giống như cảnh tượng anh xách gà đi ra, sự không phù hợp đó không phải đến từ việc anh biết giết gà, mà là việc một chuyện đầy mùi vị cuộc sống như thế lại đặt lên người anh, thật khó tin nổi.
Chương trình TV náo nhiệt một lúc lâu.
“Hành Tây bây giờ thay đổi rất nhiều, khác với trước đây nhiều lắm.” Lý Tư Chu nhìn về phía bố mình, mỉm cười nói: “Con cứ tưởng bố sẽ phản đối cuộc hôn nhân này của nó, dù sao cũng là chuyện lớn như vậy, còn chưa bàn bạc gì đã kết hôn rồi, con tưởng bố ít nhất cũng phải mất một thời gian mới chấp nhận được.”
Viện sĩ Lý chỉ cười cười, “Tuy bố không có thời gian quan tâm đ ến các con khi còn nhỏ, nhưng hình như bố cũng không phải là người bố độc đoán lắm nhỉ.”
“Nhưng chuyện này đối với bố mẹ bình thường cũng khó mà chấp nhận ngay được đúng không?” Lý Tư Chu nói đùa.
“Cũng có chút bất ngờ.” Viện sĩ Lý cũng cười theo.
Sau đó ánh mắt ông rơi vào cặp gấu bông trên bàn trà trước mặt, “Nhưng sau khi biết tên thì không bất ngờ chút nào.”
“Đứa bé đó bố đã biết từ trước, là học trò của lão Trần, ông ấy từng nhắc đến học trò này rất nhiều lần với bố, con bé rất cầu tiến, có tư tưởng, nhưng lại rất trầm ổn, kiên nhẫn, không kiêu ngạo nóng nảy, lão Trần rất hài lòng về con bé. Hành Tây đến với con bé, bố không hề bất ngờ.”
Lý Tư Chu vẫn không ngừng tiếp tục nói: “Người thì tốt, nhưng gia cảnh em ấy không được tốt lắm đâu?”
Viện sĩ Lý cũng hiểu ý trong lời nói của Lý Tư Chu, cũng nửa đùa nửa thật cười nói: “Hành Tây tiền trảm hậu tấu(*),kết hôn rồi mới báo cho bố, bố còn có cách nào khác chứ, chẳng lẽ lại không cho người ta sống nữa sao.”
*Tiền trảm hậu tấu là làm trước, báo cáo sau; tự ý quyết định một việc rồi mới xin phép hoặc báo cáo với cấp trên.
Nói nghiêm túc, Viện sĩ Lý nói: “Gia đình chúng ta cũng không thiếu gia sản đó, Hành Tây thích là được rồi.”
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi mạnh qua tấm kính, phát ra âm thanh trầm đục.
“Trước đây bố yêu cầu các con nghiêm khắc, nhưng thời gian quan tâm các con lại rất ít, khiến hai đứa lớn lên đều không mấy vui vẻ, bây giờ các con đều là người lớn rồi, đều biết chừng mực, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, biết cách sống như thế nào, bố nghĩ thế nào đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần các con thấy vui vẻ là được.”
Nói đến đây, Viện sĩ Lý liếc nhìn chiếc hoa loa kèn trên tay áo anh, chỉ lộ ra một nửa bên ngoài tay áo khoác, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những nét vẽ màu hồng tím, lan tỏa trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, một vẻ lãng mạn hoàn toàn đối lập với sự trầm ổn, điềm tĩnh của anh.
Viện sĩ Lý khẽ trêu chọc: “Con và con bé Nguyện Nguyện cũng vậy, con vui là được rồi.”
Lý Tư Chu ban đầu có chút bất đắc dĩ, nhưng cúi mắt cười, không phản bác điều gì.
Bữa cơm tất niên năm đó diễn ra tại nhà của Lục Từ và cô, mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, dù không có tuyết rơi, bên ngoài cũng là một màn gió lạnh rít gào.
Khi Lục Từ và cô vội vã về đến nhà, người phủ đầy gió tuyết, trên đường còn tiện thể ghé siêu thị mua một ít hạt khô và hạt dưa về.
Tuy nhiên nơi họ ở không lớn, khi mua ở đây chỉ tính đến việc hai người họ ở, mặc dù rộng rãi, nhưng phòng khách không nhiều, ít nhất không thể chứa được nhiều người như họ.
Vì vậy sau khi ăn bữa cơm tất niên không lâu, họ đã lái xe về.
Nhưng Bắc Thành gần đến vậy, về nhà cũng chỉ mất vài chục phút, ngày mai vẫn có thể gặp lại.
Trước khi họ đi, dì Chu đã giúp họ dọn dẹp nhà bếp, những thức ăn được mang đến cũng được phân loại gọn gàng và cho vào tủ lạnh, rất nhiều là đồ ăn sẵn.
Dì Chu nói với cô, những thứ này đều là những món Lục Từ thích ăn khi còn nhỏ.
“Thằng bé này từ nhỏ chịu ấm ức chỉ biết một mình giấu trong lòng, nước mắt cũng là lặng lẽ lau đi, chưa bao giờ làm phiền người khác, ngoan đến mức không thể tin được. Nhưng chính vì quá ngoan nên người khác đều không biết thằng bé ấm ức thế nào, tưởng thằng bé thật sự không có chuyện gì cả, trẻ con vẫn phải biết khóc mới có kẹo ăn.”
“Mỗi lần chịu ấm ức, người lớn lại bận rộn không có thời gian quản nó, nó đều đến chỗ dì, nó thích ăn nhất là những món ăn vặt dì làm, mỗi lần ăn xong đều sẽ vui vẻ trở lại. Nhưng bây giờ nó lớn rồi, cũng đã lập gia đình, chắc cũng không cần những thứ này nữa rồi, chỉ là dì tự mình nhớ nhung, mong nó vui vẻ.”
Cô nhìn những chiếc bánh trong hộp bảo quản, có chút buồn bã, vì tất cả đều là đồ ngọt.
Thực ra Lục Từ không thích ăn đồ ngọt.
Cô hiểu trong lòng rằng không phải vì anh được ăn đồ ăn vặt mình yêu thích mà vui vẻ, mà là vì có người quan tâm anh, dù chỉ là sự quan tâm của dì giúp việc trong nhà, chỉ là một chút quan tâm đó thôi, anh cũng sẽ vui.
Sau khi họ đi, căn nhà lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người họ.
TV vẫn chưa tắt, vẫn đang chiếu các chương trình Tết náo nhiệt, cô ra ngoài chạy về phía anh, từ phía sau đột nhiên ôm lấy anh, anh bị lực bất ngờ đẩy ngã ngửa ra ghế sofa.
Anh rõ ràng không có chuyện gì, sau khi ôm cô lại cứ làm như tủi thân mà than vãn: “Đau, em nhẹ nhàng một chút được không.”
Anh có đôi mắt sáng, lúm đồng tiền nông, cười lên là một nụ cười hướng lên, trước mặt người khác đều là một dáng vẻ trưởng thành.
Nhưng lại cứ muốn nói chuyện với cô như vậy.
Cô đột nhiên không nhịn được cười, ôm đầu anh xoa một hồi.
Anh ngoan ngoãn để cô xoa tóc, dựa vào vai cô, hai tay ôm eo cô không buông. Đợi cô xoa xong, anh mới hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ là cảm thấy anh làm nũng đáng yêu quá.”
“…”
“Ồ.” Anh cúi đầu vùi vào vai cô, oán giận nói: “Rõ ràng là em cứ bắt nạt người ta.”
Bạn xem.
Trước đây anh luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người khác, chịu ấm ức chỉ một mình giấu trong lòng, ngay cả nước mắt cũng là lén lút lau đi, đứa trẻ ngốc nghếch đó sao bây giờ trước mặt cô lại ngang nhiên đến mức kiếm chuyện vô cớ như vậy.
Nhưng chính vì anh như vậy nên cô thật muốn ôm anh, ôm anh mãi trong lòng.
——————–
[Tác giả có lời muốn nói]
Aaa, cuốn này thật sự nhận được rất nhiều bình luận nhỏ! Tôi không biết phải trả lời sao nữa TAT
Thấy mọi người thích Tuyết Ninh, nhận được một số cảm nhận từ Tuyết Ninh, tôi thật sự rất vui! Bởi vì đây chính là điều tôi muốn truyền tải thông qua cuốn này!
Trước khi viết đến phần cuối, tôi thực sự rất lo lắng về việc nhân vật của tôi không được yêu thích, lo lắng rằng độc giả ngôn tình thích nam chính chủ động và đáp lại hơn, tôi lại là người rất dễ tổn thương, có lúc đăng lên còn thấy lo lắng, lúc nào cũng sợ bị chê bai, nhưng mọi người trong phần bình luận đều rất thân thiện với tôi, tôi viết gì mọi người cũng khen tới tấp, khen đến nỗi tôi sắp bay bổng rồi, cuốn này thật sự nhờ mọi người khen mới viết xong, sau khi hoàn thành thấy bình luận của mọi người, có cảm giác ý tưởng của mình được công nhận, nước mắt lưng tròng TAT
Tôi cũng từng viết truyện yêu thầm được nam chính cứu rỗi, đã xem những tin nhắn và bình luận của các bạn yêu thích Từng gửi tình nơi biển núi gửi cho tôi, rất nhiều người đều mong gặp được Chu Gia Dã của riêng mình, điều này có lẽ liên quan đến tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. Trước đây tôi cũng từng đi qua một con đường đầy mơ hồ, khi bất lực rất mong tôi được cứu vớt, vì vậy trước đây tôi có xu hướng xây dựng một bàn tay có thể kéo bạn lên, nhưng khi tâm trạng tôi thay đổi, điều tôi muốn thể hiện đã trở thành việc tự mình nắm giữ cuộc đời mình, vì vậy mới có Ôn Tuyết Ninh.
Ban đầu tôi nghĩ trong thời gian ngắn tôi sẽ không viết cùng thể loại nữa, vì khả năng viết của tôi có hạn, viết cùng thể loại khó tránh khỏi sự trùng lặp, nhưng năm nay tôi dần tìm lại được dũng khí trong cuộc sống, tâm trạng tôi thay đổi, những điều tôi muốn thể hiện cũng thay đổi theo.
Mặc dù khi một cuốn tiểu thuyết ngôn tình được nhắc đến, đa số đều nhắc đến tên nam chính, sức hút của nam chính có lẽ là điểm hấp dẫn của một cuốn tiểu thuyết, nhưng tôi cho rằng linh hồn của một cuốn tiểu thuyết nằm ở nữ chính, những điều tôi muốn thể hiện thông qua câu chuyện này chỉ có thể được thể hiện qua nữ chính.
Cách viết của tôi luôn có những ý tưởng kỳ lạ riêng, không phải ai cũng có thể chấp nhận những cách diễn đạt ẩn dụ của tôi. Tôi không thích ban đầu đã trải hết tất cả các thiết lập bối cảnh, mà là đặt nền rồi viết ở phần sau, có người đọc đến giữa chừng thấy khó hiểu sẽ bỏ cuộc. Tôi nghĩ những người có thể đọc hết văn của tôi có lẽ là vì chúng ta có sự cộng hưởng ở một mảnh ghép nào đó. Vì vậy sau khi viết một cuốn truyện được cứu rỗi, tôi muốn viết một câu chuyện như vậy nữa, dù chỉ là một cuốn tiểu thuyết, sức mạnh yếu ớt, nhưng vẫn hy vọng có thể truyền tải một điều gì đó, mong rằng một phần những người từng bị sự bi quan của tôi thu hút cũng sẽ tìm thấy trục tâm của riêng mình.
P/s: Không nhiều người có thể chịu đựng được tôi lải nhải nhiều như vậy, lại một lần nữa nước mắt lưng tròng TAT.
——————–
Mây: Thật ra lý do mà mọi người thấy tui vẫn edit lời tác giả dài zậy là bởi vì tui muốn truyền đạt những điều tác giả muốn thể hiện á, cũng để tác phẩm sẽ đến chúng ta gần gũi hơn nè <33
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.