“Biết rồi.” Anh ôm chăn, cúi đầu không nhìn cô.
Cô nhìn Lục Từ như vậy thì không nhịn được cười, anh không phải không hiểu, hơn nữa ở trường cũng không có gì không vui, nhưng khi chỉ có hai người, anh lại cứ tủi thân chờ được dỗ dành. Cô véo má anh, anh càng như vậy cô càng muốn trêu chọc anh, ra lệnh: “Anh làm nũng cái gì, tự nói lại một lần xem anh biết được bao nhiêu rồi.”
Anh ôm chăn, vẻ mặt như bị bắt nạt, mắt không nhìn cô, như đang buồn bã, thành thật nói: “Ở trường không nhìn em, không nói chuyện với em, không quen biết không hiểu không thân, nếu không sẽ bị giáo viên chủ nhiệm tách ra.”
“Anh tủi thân cái gì, anh còn muốn ngồi cùng em không?”
“Muốn, anh không tủi thân.”
“Thế sao anh không nhìn em mà nói chuyện.”
“Vợ đẹp quá, nhìn vào sẽ không nhịn được.”
“Đừng có mà.”
Anh ôm chăn nằm đó, mắt vẫn không nhìn cô, vẻ mặt làm nũng đường hoàng, “Hôn anh.”
“Không hôn.”
“Hôn anh.”
“Không đâu.”
Làm nũng không thành công, lần này anh thực sự buồn bã, ôm chăn lật người, quay lưng về phía cô, “Không hôn thì anh tự ngủ.”
Đợi hai phút, anh vẫn ôm chăn quay lưng về phía cô, không động đậy. Vẻ mặt như đã ngủ thật rồi. Nếu không phải quá hiểu anh, ai mà ngờ được vẻ mặt này của anh là đang chờ được dỗ dành.
Kết quả anh chỉ đợi có hai phút đã không kiên trì nổi nữa, đẩy chăn ra ngồi dậy, mặt buồn thiu nhìn cô. Khuôn mặt lạnh lùng trông có vẻ không vui lắm, nhưng người quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-sau-mua-ha-lang-nghe-tuyet-tan/2776998/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.