Mấy người đứng trước lò nướng lúc này mới để ý đến cố hai cái đầu đóng băng nằm lù lù bên trong hòm.
Hình như đây là trò đùa ác ý của ai đó, đem hai cái đầu đã đóng băng trong tủ lạnh bịt kín lại rồi nhét trong lò nướng, chuẩn bị cho người ta mang đi giã đông để lấy ra cho dễ.
Mà làm như vậy sẽ hai cái đầu lâu kia sẽ không bị bốc mùi, cho dù có bị tan vào trong túi nilong thi cũng không bị chảy nước ra ngoài.
Tô Ánh Tuyết vừa nhìn đã nhận ra đó đầu của là mẹ kế Diêu Lam và Tô Tuấn Hào, vẻ mặt của hai người đều vô cùng thê thảm, đầu lâu chảy máu ròng ròng bị đem đi đóng băng cho khô cứng lại, thậm chí, nhìn xuyên qua khối băng còn thấy được khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hai chân cô mềm nhũn ra, suýt chút nữa đứng không vững. Cho dù cô có ghét hai mẹ con họ đến mức nào đi nữa thì họ cũng là người một nhà với nhau mười mấy năm nay.
Trong lễ truy điệu của cha cô, người ta gửi đầu lâu của hai mẹ con cô đến, hơn nữa tình trạng trước khi chết còn vô cùng thảm thiết như thế, thực sự chẳng khác nào làm vỡ tan tấm bình phong mạnh mẽ mà cô luôn gìn giữ trước đây.
Lâm Phi ôm lấy cô để cô không khuỵu ngã. Hắn biết, cái thứ đồ trong kia sẽ càng xát muối vào vết thương trong tim cô.
Nhưng hắn không có cách nào ngăn cô lại được, cô có quyền biết tất cả những chuyện này.
- Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-si-than-cap-cua-nu-tong-giam-doc/399836/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.