Lý Tú Dung cảm thấy khá tò mò không biết ngựa của Y Cáp Tang nhanh đến thế nào, nhưng ngoài trời thời tiết giá lạnh, những vết nẻ trên mặt nàng vẫn còn ân ẩn đau.
Y Cáp Tang nhận ra nàng sợ lạnh, bèn choàng một lớp áo da dê lên người nàng, còn cẩn thận đội mũ lông chồn nhung giúp Lý Tú Dung, biến nàng thành một chiếc bánh chưng lớn, xong xuôi mới nắm tay nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Tú Dung lúc này mới để ý trước cửa trướng có bảy tám dũng sĩ dũng mãnh, mỗi người đều dắt theo một con tuấn mã.
Gió sắc lạnh như đao, trên người họ lại ăn mặc tương đối đơn bạc.
Trong số đó có một người thân hình tuy cao lớn nhưng lại khá gầy, trong màn tuyết lất phất, Lý Tú Dung nhận ra nàng ấy là nữ tử, nhìn gương mặt có vẻ không lớn hơn Phong Nhi là bao, chỉ có điều nữ tử thảo nguyên thân hình đều tráng kiện, khoẻ khoắn, nếu là ở kinh sư có lẽ rất hiếm tìm được người con gái nào có vóc dáng cao lớn đến vậy.
“Những người này đều là tuỳ tùng thân cận của ta, kẻ nào kẻ ấy đều dũng mãnh thiện chiến.”
Mấy người thấy Lý Tú Dung ra, đều kính cần quỳ trên mặt đất, dùng tiếng Hán hô to: “Vương phi.”
Nữ tử kia sau khi hành lễ, thì đi đến trước mặt Lý Tú Dung, dùng thứ tiếng Hán không mấy lưu loát nói: “Vương Phi! Ta tên Trác Lan.
Sau này ta sẽ đi theo hầu hạ ngươi.”
Hiển nhiên nàng ấy còn không phân biệt được ‘ngươi’ và ‘người’.
Tiếng Tây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-bot-hoa-dien/205921/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.