Tiếng nổ quá lớn, làm ai cũng giật mình hốt hoảng, trong hầm Rosy khóc mếu máo, gào thét dữ dội.
Bên ngoài vẫn không ngớt âm thanh dội bom, Silas đứng ở cửa hầm, nhìn khung cảnh bên ngoài, b.o.m nổ làm tung đất cát, cây cối ngã rạp xuống. Những âm thanh rền vang của b.o.m đạn vang lên khắp nơi, làm rung chuyển cả không gian. Đất cát bị hất tung lên, tạo thành những cột bụi mù mịt bay cao lên bầu trời xám xịt.
Cây cối bị chấn động mạnh, cành lá rung rinh rồi đổ gục xuống, những tán lá xanh um cũng bị xé toạc và rơi rụng. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn và tàn phá, với những mảng đất bị xé nát và cây cối ngã rạp trong sự tàn khốc của b.o.m đạn. Tiếng b.o.m nổ vang dội, âm thanh như xé toạc bầu không khí, đẩy mọi thứ vào cảnh hỗn loạn và tang tóc.
Mỗi quả b.o.m rơi xuống là một mảnh đất bị b.ắ.n tung, một cây cổ thụ ngã rạp, một phần của thiên nhiên bị tàn phá. Cảnh tượng kinh hoàng và tàn nhẫn của chiến tranh, nơi mà mọi thứ đều bị hủy diệt trong chốc lát.
Tiếng la hét thất thanh vang lên quá ồn.
*Pằng*
*Pằng*
Mấy phát s.ú.n.g chói tai bất ngờ vang lên, tiếng gào khóc của Rosy ngay lập tức tắt lịm.
Cô ta cắn môi ghìm lại nhưng vẫn không xua đi trạng thái sợ hãi ngay lúc này, ngồi co ro trong góc tối.
Một vài cục đá bay tới, đáp trúng lưng một người.
Tống Miên nhẹ nhàng đặt Sơn Chi xuống, chân vừa chạm đất ngay lập tức bủn rủn tuột xuống, anh xốc lên, đặt cô ngồi tựa vào thành đất.
Bên trong có ánh sáng nhỏ le lói, căn hầm này dường như được tiến hành từ trước, các quân sĩ đều tự thu xếp chỗ cho mọi người ẩn nấp.
Chỉ có ánh sáng lờ mờ, nhưng anh có thể thấy được toàn bộ biểu cảm sợ hãi trên mặt Sơn Chi.
Xung quanh yên tĩnh bỗng nhiên sôi trào.
Như một cơn địa trấn.
Tiếng s.ú.n.g lấn át vang trời, tiếng hô khẩu hiệu kinh khủng dồn dập, tiếng kêu gào cuồng dại.
Trong tai Sơn Chi chỉ vang vảnh tiếng cười đùa của trẻ nhỏ. Cô hoảng loạn run lên bần bật, nước mắt lại trực trào như dòng suối nhỏ.
Tống Miên mở chốt s.ú.n.g cầm trên tay, một tay anh ôm lấy gương mặt tái nhợt của cô, thấp giọng nói: "Sơn Chi, đừng sợ, em đã quên tôi nói những gì rồi sao. Cái c.h.ế.t là người bạn đồng hành, trên đất nước nguy hiểm này, mọi cái c.h.ế.t của họ đều phải lấy sự tự hào đặt lên hàng đầu."
"Nhưng mà nhưng mà..." Vành mắt đỏ bừng vô cùng đáng thương nhìn Tống Miên, cô nức nở, ngón tay chỉ cửa hầm, nghẹn ngào khóc: "... chỉ là tụi nhỏ..."
"Tôi biết." Tống Miên kéo lấy ngón tay cô: "Sơn Chi, có một điều tôi phải nhắc nhở em. Trên mảnh đất này, một khi em đã đặt chân tới đây, phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ, vì những cảnh vừa rồi không phải xuất hiện chỉ có một lần duy nhất. Mà với tôi, những chiến hữu kề vai sát cánh, bọn họ đã về phương trời nào rồi, tôi lấy họ làm niềm tin, tin rằng một ngày nào đó không xa đất nước này sẽ lại bình yên, mà những người đã khuất ấy nhất định sẽ thanh thản ra đi."
"Báo cáo chỉ huy, bọn chúng đã cho ném l.ự.u đ.ạ.n ở dưới chân núi, gây thiệt hại cho nhiều nhà dân, địa hình vô cùng nguy hiểm."
"Báo cáo! Phía Tây bị nổ tung, có tình trạng chấn rung."
Chỉ huy Ui gác súng, sắc mặt lạnh băng, trong mắt hiện lên sự rét lạnh căm thù: "Lập tức theo đội hình, tác chiến theo kế hoạch. Khẩn trương!"
"Rõ!"
Bên ngoài đồng đội đang hối thúc, Tống Miên gấp gáp khẩn trương nói nhanh: "Tôi phải đi rồi, em ngồi trong này nhớ ẩn nấp cho kỹ. Không có việc gì cả, tôi đi rồi sẽ về ngay."
"Sơn Chi, đợi tôi."
Không đợi cô phản ứng, bỏ lại một câu dặn dò rồi nhanh chóng lao người ra khỏi hầm.
Bóng dáng cao lớn của anh nhanh chóng biến mất ở cửa hầm, mất hút ngay những tán cây đổ ngã, không thấy tung tích đâu nữa.
Tiếng s.ú.n.g vang vọng khắp cả khu rừng rậm, đàn chim trắng bay tán loạn, bước chạy thản hốt của động vật ầm ầm chấn động, xen lẫn tiếng kêu gọi của quân sĩ hào hùng ồ ạt như sóng vỗ. Trận thế rối loạn cùng tiếng b.o.m tiếng đạn ác liệt đang nổ ầm ầm ngoài kia.
Sơn Chi cúi đầu, che lỗ tai, nước mắt điên cuồng tuôn ra. Nỗi sợ hãi của lúc này như bộc phát ra hết. Cả người cô run liên hồi, mặt đất như run chuyển, ầm ầm kéo tới những trận choáng váng mù mịt.
Đinh tai nhức ốc.
Bên ngoài, Tống Miên cùng binh sĩ dốc hết sức lực đáp trả bên kia đồi núi, làn đạn được tuôn ra không hồi kết, khói thuốc b.o.m đạn mù mịt đất trời, bầu trời trong xanh cũng không thể sánh nổi.
Đồi đối diện không xa nhưng bọn chúng cũng biết lựa chọn chỗ ẩn nấp, Tống Miên trường lên khỏi địa hình nhấp nhô, tì s.ú.n.g lên hõm vai, nghiêng đầu nhắm, qua mấy giây liền bóp còi, từng phát đạn mang theo hận ý căm thù b.ắ.n ra ngoài, cánh tay lại tiếp tục gài đạn.
Bọn mày, nhất định phải chết!
Đó là câu thề của Tống Miên khi chứng kiến đám nhỏ bỏ mạng mấy phút trước.
Trải qua thời gian dài, vai cũng đau, cổ cũng tê tê, ngón tay cứng nhắc, nhưng nỗi hận thù không bao giờ là ngừng lại. Hết s.ú.n.g này thì sẽ có s.ú.n.g khác thay thế, bằng cách nào cũng phải trả thù.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.