Tôi quay về căn nhà trại lúc gần tám giờ. Tra chìa khóa vào ổ, tôi xoay nắm đấm và dùng hông huých vào cửa. Tôi đã gọi điện cho mẹ vài tiếng trước bữa tối; bà đang ở cơ quan để giải quyết vài công việc còn dở, không chắc sẽ về lúc nào, và tôi nghĩ khi về mình sẽ thấy ngôi nhà chìm trong yên ắng, tối tăm và lạnh lẽo.
Ở cú huých thứ ba, cánh cửa đành chịu thua, tôi ném mạnh túi xách vào trong bóng tối rồi giật mình chiếc chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ. Từ buổi tối Patch đến đây, ổ khóa ngày càng dở chứng. Không biết lúc nãy Dorothea đã nhận ra điều này chưa.
“Trả-tao-cái-chìa-khóa-ngu-xuẩn-đây!!!” Tôi nổi cáu, cố lắc lắc nó ra.
Chiếc đồng hồ quả lắc trong hành lang điểm chuông, tám tiếng đinh đong lớn dội lại xuyên qua không gian tĩnh lặng. Tôi đang vào phòng khách để nhóm lửa lò sưởi thì phía bên kia căn phòng vang lên tiếng vải sột soạt và tiếng cọt kẹt khe khẽ.
Tôi thét lên.
“Nora!” Mẹ tôi nói, gạt chăn ra và lồm cồm ngồi dậy trên ghế sofa. “Có chuyện gì thế con?”
Tôi đặt một tay lên ngực còn tay kia bấu vào tường để giữ thăng bằng. “Mẹ làm con sợ!”
“Mẹ ngủ quên mất.” Bà vén tóc và chớp chớp mắt nghiêm nghị. “Mấy giờ rồi?”
Tôi thả mình xuống chiếc ghế bành gần nhất và cố hít thở đều để nhịp tim trở lại bình thường. Tôi đã nghĩ đến cặp mắt tàn nhẫn đằng sau chiếc mặt nạ trùm kín. Vì chắc chắn rằng hắn không phải là sản phẩm do trí tưởng tượng của tôi tạo ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-seo-canh-thien-than/517790/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.