Cả ngày thứ hai tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi trải qua hết tiết này đến tiết khác chỉ chờ nghe tiếng chuông reo tan học. Tôi đã gọi điện đến bệnh viện trước khi đi học và họ báo cho tôi biết Vee đang được đưa vào phòng phẫu thuật. Tay trái của Vee đã bị gãy. Tôi rất muốn đến thăm nó nhưng phải đợi đến chiều, khi thuốc mê hết tác dụng và nhân viên y tế đã đưa nó về phòng bệnh. Tôi nhất thiết phải nghe Vee kể về vụ tấn công trước khi nó quên hết các chi tiết hay thêm mắm thêm muối vào. Bất cứ chi tiết nào nó nhớ được đều có thể lấp vào chỗ trống trong bức tranh chưa hoàn thiện và giúp tôi đoán ra ai đã làm việc này.
Đến buổi chiều, sự tập trung của tôi chuyển từ Vee sang người phụ nữ bên ngoài cửa hàng Vitoria’s Secret. Cô ta là ai? Cô ta muốn gì? Có lẽ chỉ là trùng hợp khi Vee bị tấn công chỉ vài phút sau khi cô ta đi theo nó, nhưng bản năng của tôi không đồng ý. Tôi ước gì có thể trông thấy hình dáng người phụ nữ đó rõ hơn. Chiếc áo nỉ có mũ rộng lùng thùng, quần jean cùng cơn mưa đã giúp cô ta ngụy trang thành công. Đó có thể là…Marcie Millar. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi lại cảm thấy điều đó không đúng lắm.
Tôi ghé qua tủ để đồ để lấy sách sinh học. Tôi bước vào lớp và thấy ghế Patch bỏ trống. Thường thường cậu ta vẫn đến vào phút chót đúng lúc chuông reo inh ỏi, nhưng rồi chuông đã reo và thầy đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-seo-canh-thien-than/517795/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.