Chap 27 -
Ngồi trên cái ghế đá ở khuôn viên của bệnh viện, Ken nhìn xa xăm về phía trước. Cậu đang suy nghĩ, cậu tự hỏi những gì vừa nghe có đúng là sự thật? Nếu đó là sự thật thì bấy lâu nay cậu đã hiểu làm bố mình ư? Trong lòng có trổi dậy một cảm giác khó chịu.
- Vậy sao trước giờ anh không nói cho em biết?
Ken quay sang nhìn Jun, cậu cố nói với vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn còn ngạc nhiên lắm. Anh cũng quay sang nhìn cậu, anh thở dài rồi mím môi một cái...
- Anh cũng muốn cho em biết nhưng vì bố không cho anh nói. Bố không muốn em phải chịu thêm bất cứ đau khổ gì nữa...
Anh nói nhưng không nhìn cậu, hai tay anh chống ra sau, anh hơi ngã người và nhìn lên bầu trời.
Ken đứng dậy. Cậu liếc nhìn anh một cái rồi bước đi. Anh có thể cảm nhận được nổi buồn hiện lên từ đôi mắt cậu dù cậu đã cố tỏ vẻ bình thường. Anh mĩm cười. Có lẽ đây là một cơ hội tốt. Anh mong thế!
_______________________________
Lát sau, mọi người về hết chỉ còn Ken ở lại với nó. Nó đã thiếp được một lúc. Nhìn gương mặt nó lúc này cậu cảm thấy... cậu cũng không biết đó gọi là cảm xúc gì nữa. Cậu lấy tay vén mấy sợi tóc xõa trên mặt nó lên, thở dài một cái rồi bước về phía cữa sổ.
- Cậu sao vậy?
Cậu bỗng giật mình khi nghe tiếng nó hỏi. Cậu quay lại nhìn nó...
- Hm?! Mình làm cậu thức giấc sao?
Cậu tiến lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-seo-dinh-menh/1973984/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.