Năm trước cô ấy đã xuất hiện triệu chứng ho ra máu, ban đêm ngủ được có tí, ban ngày tinh thần cứ mơ mơ màng màng.
Gắng gượng càng lâu, dần dà cô ấy cảm giác cơ thể mình như mảnh vải gai đơn bạc, qua bao nhiêu lần giặt, vò chà, vắt khô, sợi ngang đã lỏng lẻo, từ từ mất đi sự mềm mại và màu sắc vốn có, lỗ thủng chi chít, trông chẳng ra cái gì.
Trong phòng mùi thuốc nặng nề, đắng nồng không xua đi được.
Có người đốt đèn, có tiếng nước trà rót vào chén, người đàn ông đỡ cô ấy ngồi dậy, thấm nước trà âm ấm lên môi Lý nương tử, giọng nói thấp mà trong: "Uống miếng nước cho trơn họng."
Lý nương tử ho đến độ hoa mắt, nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt hắn, thở hổn hà hổn hển, mơ hồ hỏi: "Năm cũ đã qua chưa?"
"Sắp canh ba rồi, nàng nghe xem, tiếng pháo đốt vẫn chưa dừng."
Lý nương tử nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng xuống, tập trung lắng nghe, xa xa loáng thoáng có tiếng vang liên hồi, cô ấy gật đầu: "Trường Lưu đâu?"
"Buồn ngủ quá nên ngủ mất rồi." Lý Vị đỡ cô ấy, "Ta sắc cho nàng chén thuốc, rạng sáng sẽ mời thầy Hồ tới xem."
Lý nương tử níu lấy tay áo Lý Vị, giọng suy yếu: "Giao thừa Tết nhất, đại gia để ta yên tĩnh đi, phòng này đầy mùi thuốc chưa đủ nữa à?"
"Thuốc lúc nào cũng phải uống." Lý Vị nói, "Mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/1756405/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.