Xuân Thiên đứng một lúc trên con đường nhộn nhịp rộn ràng.
Bên tai, trước mắt là phố xá, tiếng nói và dáng điệu xa lạ của những con người đất khách.
Lướt nhẹ qua mặt là hơi thở mùa xuân trong trẻo se se lạnh, chứ không phải cơn mưa xuân ở ngôi lầu nhỏ cùng những rặng hoa hạnh trong ngõ hẻm sâu hút mà nàng quen.
Nàng biết mình là người tùy hứng và bướng bỉnh.
Có điều, chứng kiến nỗi khổ tâm của Lý nương tử, nàng cũng sẽ nhớ lại sự dịu dàng của mẹ dành cho mình.
Liệu mẹ nàng có lo lắng cho đứa con gái không biết tung tích hay không, liệu có ngóng trông nàng về nhà...!Nhưng có lẽ, nàng đã trở thành một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chẳng sao rồi...!
Xuân Thiên bất đắc dĩ cười cười.
Ngày hôm đó đúng buổi chợ phiên, cách đó ít xa là thông thương, tiểu thương Hồ Hán tới lui tấp nập.
Trời ngày một ấm lên, chính là thời điểm thuận lợi để buôn bán vải lụa gấm vóc.
Ven đường có cửa tiệm Hồ bán châu báu trang sức, tiểu nhị đứng ngoài cửa tiếp khách là người Hồ mắt nâu mũi rộng, cười híp mắt vẫy tay chào Xuân Thiên sau đó xổ một tràng tiếng Hán lưu loát: "Cô nương, ngọc Vu Điền, mã não Lạt Ma của dân tộc Thổ Phiên, thạch anh thủy tinh, ngọc tê giác, dạ minh châu, toàn là hàng hảo hạng, mời cô vào xem thử."
Xuân Thiên do dự một lát rồi quyết định bước vào, nàng lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn trắng, nói với chủ tiệm: "Chủ tiệm, tôi muốn bán ngọc."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/1756423/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.