Hôm sau thức dậy, Xuân Thiên mơ mơ màng màng nằm trong thảm nỉ uể oải duỗi cái lưng, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chân tay bủn rủn.
Mở mắt nhìn lên, mặt trời đã treo cao, hiển nhiên đã không còn là cảnh của một buổi sáng tinh mơ.
Lý Vị đang ngồi mài mũi tên bên cạnh đống tro tàn còn sót lại, nghe tiếng động trông sang thì thấy nàng chật vật chui ra khỏi tấm thảm nỉ, nét mặt ngượng ngập bối rối gọi hắn một tiếng "đại gia", lúng túng cất tiếng: "Tôi...!tôi dậy muộn rồi..." Lý Vị biết nàng thật sự mệt, hắn nhướng mày, chỉ cái thố đồng nhỏ trên đống lửa: "Canh sắp nguội rồi."
Nàng vội gật đầu, quay lưng sửa sang lại quần áo tóc tai, rửa mặt súc miệng, xong xuôi nhìn vào trong thố đồng thì thấy đang đun canh cỏ linh lăng.
Lý Vị lôi con chim đêm qua chôn trong đống lửa để nướng ra ngoài, nướng suốt cả đêm thịt đã chín đều, xé ra từng miếng, mùi thơm hớp hồn, so với thịt thỏ hôm qua chỉ có hơn chứ không kém, quả nhiên khiến người khác thèm dãi nhỏ tong tỏng.
Bụng sôi lên ùng ục, hai bờ vai nàng sụp xuống, nói giọng có phần mất tinh thần: "Đại gia..." Lý Vị cụp mắt "ừ" một tiếng, nàng bảo: "Tôi đúng là gánh nặng phải không ạ? Cái gì cũng không biết, có phải rất vướng chân đại gia không?"
Lý Vị nhìn nàng, môi nở nụ cười, hỏi: "Một mình cô đi từ Trường An đến Hà Tây?"
Nàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Lý Vị hỏi: "Đường sá xa xôi như vậy, cô tới đây kiểu gì?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/1756434/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.