Nàng đứng im bất động, thoáng chốc ánh sáng trong mắt lóe lên, mở miệng khẽ nói: "Chân tôi...!tê rồi."
Lý Vị nhướng mày, khóe môi hơi nhếch, sau đó vươn một bàn tay về phía nàng.
Nàng dè dặt đặt ngón tay lên mép bàn tay Lý Vị.
Lòng bàn tay hắn dày rộng, chằng chịt những vết chai sần cứng.
Hai tay cùng nắm, kề hơi sát, Lý Vị nhẹ nhàng xách Xuân Thiên dậy.
Đợi nàng đứng vững vàng, hắn lập tức buông ra.
Khoảnh khắc nàng đứng dậy, hắn thấy khóe mắt nàng ửng đỏ ướt nước, bèn thấp giọng hỏi: "Vừa mới khóc?"
Xuân Thiên lắc đầu: "Hạt cát bay vào mắt..."
"Gần chỗ này có một mảnh ruộng nước chát*, hai mùa hè thu tiết trời khô hạn, nước chát chảy ra, dân du mục vùng lân cận sẽ tới chỗ đó nhặt nước chát, ta cũng đi đào một ít về, mai mốt có thể sử dụng đến.
Ta thấy xung quanh đây có khá nhiều phân dê tươi, tiếp tục đi về trước có lẽ sẽ gặp được dân du mục chăn thả gần đây, tối nay có thể tá túc một đêm trong nhà họ.
Rồi ngày mai sẽ tới Tinh Tinh Hiệp, gặp một người bằng hữu."
(*Nước chát hay muối Nigari là một loại muối có vị đắng, có thể làm đông đậu phụ)
"Vâng." Xuân Thiên gật đầu, mũi giày cọ nhẹ xuống đất, nhận lấy món đồ Lý Vị đưa qua.
"Là thân mềm của lau sậy, là loại tương đối hiếm gặp, ta đào một ít ở gần khu vực nước chát, cô nếm thử mà xem."
Xuân Thiên nói cảm ơn, thở dài một hơi, bỏ cây vào ngậm trong miệng, nàng cảm thấy món
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/1756473/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.