Lý Vị không muốn ở lâu trong quân doanh của Hạ Đốt, sáng sớm hôm sau vừa dậy đã đưa Xuân Thiên rời đi. Hạ Đốt cau mày, lạnh lùng hỏi hắn: “Không ở thêm mấy ngày được à?”
“Không cần.” Lý Vị thu xếp gói hành lý.
Sau một lúc lâu im lặng, Hạ Đốt nói: “Còn có rất nhiều điều muốn nói với anh, Đôn Hoàng, Cam Châu, quân Mặc Ly, anh, ta, Đột Quyết…”
“Hiện giờ anh đã nắm giữ quyền hành, bên cạnh có người, có chí hướng, cũng coi như suôn sẻ.” Lý Vị nói, “Nhưng giữa chúng ta có khác biệt Hồ Hán, đường đi khác nhau, giờ đây cũng chẳng có gì để nói.”
Hạ Đốt buồn bã gật đầu, nhìn hắn xếp hành lý: “Nói cũng phải.”
Bên kia, Cô Tuyết đang bắt mạch cho Xuân Thiên, bắt xong thì cất cái gối kê tay vào, gật gật đầu: “Vất vả cho em bôn ba suốt cả đường này, thân thể ốm yếu, tuy nhiên xương cốt vẫn tốt lắm. Vết thương năm ngoái bị nặng nhưng phục hồi rất khá. Chỉ là có chứng khí hư thể hàn, sợ lạnh, em hẵng nhỏ tuổi, không thể lao lực quá. Sau khi xong xuôi mọi việc, cần phải điều dưỡng kỹ càng.”
Xuân Thiên gật đầu, vặn cổ tay: “Từ nhỏ em đã không bệnh tật gì, khỏe mạnh lắm.”
Cô Tuyết mỉm cười gật gù, sửa lại ống tay áo cho nàng, ngẫm nghĩ rồi lại sờ mạch tay của nàng, hỏi: “Kinh nguyệt thì sao, vẫn đều chứ, có phải sẽ đau không?”
Xuân Thiên cứng lưỡi, mím môi: “Từ sau khi rời Trường An… từng bị phong hàn một lần… không thấy có nữa…”
“Không có nữa?” Cô Tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/388122/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.