Khi có thời gian rảnh, Hạ Đốt hỏi Lý Vị: “Suốt mấy năm qua anh làm những gì?”
“Hành thương.”
“Lại hành thương.” Hạ Đốt cười khẩy một tiếng, “Hà cớ gì chứ, anh và ta đã gạt bỏ sạch rồi kia mà.”
Giọng Lý Vị thờ ơ: “Không liên quan tới anh.”
Có người vén rèm nỉ lên, một người phụ nữ trẻ dáng cao ráo, khí chất lạnh lùng bước vào, tuổi khoảng chừng hai mươi mấy, kiểu tóc vân kế, tay áo rộng, áo ngắn và váy màu tím, hàng lông mày mỏng, da trắng, môi anh đào, trên người thoang thoảng mùi thuốc. Là một nữ tử nhà Hán chính cống.
“Tuyết Nhi.” Hạ Đốt đứng dậy đón, người phụ nữ vòng luôn qua người hắn, nhìn lướt qua Lý Vị và Xuân Thiên ngồi trong lều, bước chân khựng lại, giọng nói trong sáng dịu dàng, thở dài: “Chẳng ngờ có một ngày, có thể gặp được người ở quê hương.”
Nàng hành lễ với hai người: “Tôi tên Cô Tuyết, cũng là người Hán. Không biết hai vị đến từ đâu?”
Hạ Đốt ngồi cạnh nàng, thấy nàng hờ hững với mình, cũng không hề cáu giận, vẻ mặt vẫn đầy kiêu ngạo, dìu Cô Tuyết ngồi vào chỗ.
Lý Vị và Xuân Thiên nhìn nhau, đều mở lời chào hỏi giới thiệu bản thân. Cô Tuyết nghe nói Xuân Thiên tới từ Trường An thì hai mắt sáng rỡ, “a” lên một tiếng, hỏi Xuân Thiên: “Hoa đào của cầu Bích Ba năm nay nở đẹp chứ?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Dưới cầu Bích Ba ở Trường An có trồng một cây đào. Mỗi độ xuân sang, biển hoa dưới cầu như mây, người đi đường dừng lại nghỉ chân, dần dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/388125/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.