Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt một cái đã lại sắp qua năm mới. Cuối năm, nhà họ Tần có một tin vui, chính là chuyện Mễ Tuyết Tuệ mang thai, tin tức này khiến Tần Trọng mừng, rỡ, vì Mễ Tuyết Tuệ coi như phụ nữ lớn tuổi rồi mà còn có thai, nhà họ Tần từ trên xuống giường đều khẩn trương cả lên. Lúc này Mễ Tiểu Nhàn đang trong kỳ nghỉ đông, mọi việc lớn nhỏ ở nhà đều bị em ôm đồm.
Khi Tần Hàm Lạc biết việc này là lúc cô đang ở văn phòng viết bản thảo, Mễ Tiểu Nhàn gọi tới, lúc ấy cô nắm di động ngẩn người vài giây, sau đó trên khuôn mặt chậm rãi nở một nụ cười sáng lạn ấm áp, nụ cười ấy phát ra từ tận phế phủ, đã lâu rồi cô không cười như thế.
"Cuối tuần này tôi sẽ về nhà." Cô không kiềm chế được nỗi vui sướng trong lòng, dịu dàng nói, sau đó lại bổ sung: "Sau này cuối tuần đều về."
Mễ Tiểu Nhàn ở đầu bên kia không nói gì, hai người đã một thời gian rất dài không liên lạc, trừ chuyện trong nhà, nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng lại đều im lặng, cũng không ai muốn cúp máy trước. Tần Hàm Lạc lắng nghe tiếng hít thở yếu ớt của Mễ Tiểu Nhàn, lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Cô nhắm mắt lại, cảm thụ sự ái muội của khảnh khắc yên tĩnh này, sự trầm mặc dịu dàng, bỗng nhiên có cảm giác rất kỳ quái, như thể một con thuyền đang phiêu bạt bỗng nhiên tìm được một bến đỗ, một người du khách tha hương bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-chanh-bac-ha/978353/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.