Không hiểu tại sao nhưng cô lại ngầm đồng ý khi anh đề nghị muốn ngủ cùng.
Sau khi tắt điện, Hạ Yên Nhiên đã nằm quay lưng lại về phía anh.
Cô nhắm mắt lại để cố ép mình ngủ nhưng không hiểu sao lại không ngủ được.
Cô vẫn tỉnh táo chỉ là vờ nhắm mắt lại để anh không phát hiện.
Cố Hiểu Phàm thấy cô nằm xa mình nên đã chủ động xích lại gần cô.
Anh đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, trong lòng bỗng dưng cảm thấy đau đến kì lạ.
"Yên Nhiên, em ngủ chưa?"
"…"
Đáp lại câu hỏi ấy là sự im lặng, anh nghĩ là cô đã ngủ.
Nhanh như vậy mà đã có thể ngủ rồi sao? Anh hoàn toàn không biết cô chỉ đang giả vờ, không biết là cô khó ngủ do lạ giường hay lạ người nữa.
Anh ôm chặt lấy cô không buông, anh còn cảm nhận rõ được từng hơi thở đều đều của cô nữa.
Hạ Yên Nhiên không quen anh như thế này, là anh đang cảm thấy có lỗi sau khi đứa bé trong bụng cô mất sao?
Một lát sau, Cố Hiểu Phàm xoay người cô lại, anh muốn cô úp mặt vào người mình, anh muốn ôm trọn cô trong lòng mình.
Hạ Yên Nhiên vờ nhắm mắt làm như mình đã ngủ nhưng khi mặt cô áp vào lồng ngực ấm áp của anh thì cô đã mở mắt ra.
Cố Hiểu Phàm nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, nói ra những lời vô cùng kì quặc.
"Sau này dù cho ông trời có trừng phạt tôi thế nào thì tôi sẽ nhận tất cả.
Tôi biết những chuyện trước đây tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dang-hon-nhan/554384/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.