Nghe anh nói vậy, Hạ Yên Nhiên đã biết được bản thân sắp phải đối mặt với những gì.
Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng hoàn toàn không thể, sức của cô vốn dĩ không thể đấu lại người như Cố Hiểu Phàm.
Bàn tay hư hỏng của anh lại động chạm vào chỗ nhạy cảm rồi, lúc đó má cô đỏ ửng lên, miệng bất giác rên rỉ:
"Ư…a…Cố Hiểu Phàm…đừng."
"Sao thế? Chưa gì mà em đã thấy sướng rồi sao?"
Cô không thể nhịn được nữa liền đưa chân lên đạp đúng vào chỗ hiểm của anh.
Cố Hiểu Phàm trừng mắt nhìn cô, gương mặt anh đen lại trông rất đáng sợ.
Hạ Yên Nhiên toát cả mồ hôi hột, vì đau quá nên anh đành phải tạm rời khỏi người cô một lát.
"Shhh…Hạ Yên Nhiên, em là đồ độc ác."
Rõ ràng cô chỉ thúc nhẹ một cái mà anh đã kêu đau như thế sao? Hạ Yên Nhiên cảm thấy mình có lỗi nên đã vùng dậy, cô đưa tay ra lay nhẹ người anh.
"Em chỉ đạp nhẹ thôi mà, anh đau thật sao?"
Nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng ấy một lần nữa anh lại muốn trêu cô.
Miệng thì kêu đau nhưng thực chất là anh đang cười, cú đạp nhẹ bìu ấy thì làm sao có thể khiến Cố Hiểu Phàm này đau được chứ.
Anh chỉ đang đóng kịch để xem phản ứng của cô thôi.
"Hạ Yên Nhiên, thằng nhỏ mà có mệnh hệ gì anh thề sẽ không tha cho em."
"Em xin lỗi, giờ anh muốn em làm gì em sẽ làm."
Đột nhiên Cố Hiểu Phàm thay đổi 180 độ.
Giây trước còn kêu đau, giây sau đã bật cười nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dang-hon-nhan/554476/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.