Các cung nhân đều cho rằng những đóa hoa kia là vật báu vô giá, nhân lúc hoàng đế còn chưa kịp chú ý, lén lút đem đóa hoa rơi lên người mình giấu vào trong lòng.
- Tiểu công chúa chính là tam đệ tử của ta.
- Ta đã chôn xuống linh mạch dưới Trường Giang, Hoàng Hà, Côn Luân sơn, Trường Bạch sơn, đừng làm cho người khác phá hư hoàn cảnh địa thế, cũng đừng làm cho những địa vực kia rơi vào tay người ngoại tộc.
Giả Dung tiêu phí năng lượng điểm truyền âm cho hoàng đế, lưu lại hai câu nói liền dẫn hai quỷ rời khỏi hoàng cung.
Nhìn thời gian a Hư cũng sắp về nhà, nếu còn không về người kia lại ăn dấm chua lung tung.
- Thượng tiên! Thượng tiên! Ngài còn ở đây không? Thượng tiên..
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, cao giọng kêu gọi Giả Dung.
Nhưng lần này Giả Dung thật sự đã rời đi, không nghe được tiếng đáp lại.
Thái hậu bừng tỉnh, hướng hoàng đế hỏi:
- Hoàng đế, con hô cái gì?
Lúc ở ngự thư phòng Giả Dung hiện thân trước mặt cung nhân, tựa hồ cũng không có ý tứ che giấu sự tồn tại của chính mình. Hoàng đế nghĩ nghĩ, dứt khoát nói thật:
- Mới vừa rồi thần tiên truyền âm cho trẫm, nói hai năm sau sẽ thu tiểu công chúa do hoàng hậu sinh ra làm đồ đệ, truyền thụ tiên thuật!
Thái hậu vừa nghe việc này, quả thực không tin được lỗ tai của mình, hít sâu một hơi hỏi:
- Là tiên nhân phương nào?
- Tiên nhân này mẫu hậu cũng biết, đó là huynh trưởng của cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/185116/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.