Bách Linh lắc đầu, khẽ cười, như tranh công mở ví lấy ra một lồ ng sắt nhỏ xíu dùng đựng dế mèn.
Trong lồ ng sắt giam giữ chính là Cảnh Huyễn tiên cô. Hiện tại nàng chỉ lớn cỡ con dế mèn, nằm dài trong lồ ng sắt, nếu không nhìn sát vào sẽ nhận không ra.
- Chủ nhân ngài xem, Cảnh Huyễn tiên cô ở chỗ này đâu.
Bách Linh cười hì hì quơ quơ lồ ng sắt, Cảnh Huyễn theo lồ ng sắt chớp lên mà không ngừng lăn tới lăn lui.
Giả Dung cầm qua, hai mắt để sát vào, tò mò quan sát người bên trong.
Cảnh Huyễn nhìn thấy khuôn mặt dần phóng lớn của Giả Dung, giống như con sư tử thịnh nộ, điên cuồng đánh lên lồ ng sắt, đem hết toàn lực hô:
- Khinh người quá đáng! Thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài..
Gào thét lại cừu hận nhìn chằm chằm Giả Dung, Cảnh Huyễn lại giống như nữ nhân chanh chua chửi đổng, chỉ vào Giả Dung nguyền rủa mắng lên.
Cho dù nàng dùng hết sức mắng to, nhưng rơi vào trong tai Giả Dung chỉ như ruồi muỗi vo ve, hoàn toàn không nghe được nội dung trong lời nói của nàng.
Nhưng quan sát thấy động tác điên khùng của nàng, còn có khuôn mặt vặn vẹo, Giả Dung không cần nghĩ cũng đoán ra được nhất định không phải là lời gì dễ nghe.
Ở phương diện khác mà nói, Giả Dung là người thật hẹp hòi, cho tới bây giờ có thù liền báo.
Hắn cố ý lắc lồ ng sắt nhỏ xíu kia, lúc này Cảnh Huyễn xoạch một tiếng té sấp chổng mông lên trời.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/185158/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.