Vẻ mặt Trầm Nhược Hư không chút thay đổi nhai trái cây, không hề nghĩ ngợi nói:
- Ta không muốn cái gì, chỉ muốn đệ.
Giả Dung sâu kín thở dài một hơi, nói:
- Ta làm sao lại không muốn đây? Nhưng huynh bị thận hư, ta không thể vì tư tâm mà xúc phạm tới thân thể của huynh.
Được, rốt cục chịu thay đổi một lý do.
Ha ha, lý do có gì khác nhau?
Trầm Nhược Hư làm vẻ mặt như oán phụ, nhìn chằm chằm Giả Dung nghiến răng.
Ngồi thêm một lát, Giả Dung đứng dậy nói:
- Thời gian không còn sớm, huynh ngoan ngoãn, ban đêm đừng xem sách quá muộn, ta đi về trước.
Trầm Nhược Hư ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm bút vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt giấy, nhìn như đang viết văn vẻ, thực tế lại đang lén lút vẽ bức họa Giả Dung.
Đột nhiên nghe được Giả Dung muốn rời đi, tay hắn run lên, vạch một đường trên bức họa.
- Hôm nay không lưu lại sao?
Trầm Nhược Hư nói xong đi tới bên người Giả Dung, cầm tay hắn, ý tứ giữ lại thật rõ ràng.
Giả Dung vỗ vỗ bụng dưới của Trầm Nhược Hư, lắc đầu nói:
- Không cần, ta lo lắng bản thân mình ban đêm lang tính nổi lên, làm bị thương thận của huynh.
Trầm Nhược Hư:
- !
- Ta đi rồi, ngày mai tiếp tục tìm huynh chơi.
Giả Dung ôm lấy hắn, xoay người đi ra ngoài.
Chưa được hai bước, Trầm Nhược Hư đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, đem người kéo trở vào trong lòng.
Ôm eo Giả Dung, Trầm Nhược Hư cúi đầu hôn lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/2168521/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.