- Đại tẩu, ta sai lầm rồi! Ngươi cho ta thêm một lần cơ hội, hiện tại ta lập tức đi hình bộ tìm Ngụy thị hỏi ra phương pháp giải ác chú ngữ.
Trầm phụ là kẻ mềm nắn rắn buông, nhìn thấy Lương thị hắc khí tận trời lạnh run cầu xin tha thứ.
- Cho ngươi cơ hội sao? Được a.
Lương thị cười híp mắt, biểu hiện thật dễ nói chuyện.
Trầm phụ mừng rỡ vội vàng nói:
- Đa tạ đại tẩu, đa tạ đại tẩu.
- Đừng khách khí. Như vậy đi, chờ bữa tiệc cành mận gai này quất xong, ngươi đi hình bộ là được.
Lương thị mỉm cười gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt Trầm phụ biến thành hoảng sợ, vươn tay quất thẳng vào mông của hắn.
Ngay sau đó là tiếng kêu gào khóc, tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo.
Bách Linh vui vẻ cắn hạt dưa, giơ cao di động quay lại một màn này.
- Hình ảnh thật hoài niệm a! Nhiều năm chưa thấy qua.
Lữ thị đứng một bên, nhìn Trầm phụ nước mắt nước mũi cuồng rụng, nhớ lại ngày trước.
Nàng chà xát hai tay, sai người cầm tới một nhánh cây, đi về hướng Lương thị nói:
- Đại tẩu, ta tới giúp ngươi.
Dứt lời Lữ thị lập tức gia nhập đội ngũ sửa chữa Trầm phụ.
Đám người hầu Trầm phủ thấy nam chủ nhân bị đánh, nhưng không một ai tiến lên ngăn cản, thậm chí còn lén lút chạy trốn.
Hai khắc sau thanh âm Trầm phụ từ trung khí mười phần biến thành hữu khí vô lực, kêu khóc khàn cả giọng. Lương thị thấy mông của hắn rướm máu, lúc này mới dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/2168543/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.