Lần này Giả Chính nện trúng làm Vương thị thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Mũi của ả bị thương không nhẹ, một cỗ đau đớn nổ tung trên mũi. Nước mắt nước mũi tràn xuống, còn hòa lẫn máu tươi, làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ ghê tởm.
Giả Liễn cùng Giả Xá nhìn thấy ả như vậy, trong mắt hiện lên khoái ý.
Vương thị vừa nghe nói Giả Chính muốn bỏ vợ, lập tức nóng nảy. Ả bất chấp thân thể đau đớn, từ trên giường lăn xuống ôm lấy đùi Giả Chính, khóc nói:
- Lão gia! Thiếp thân là bị oan uổng! Ngươi không thể bỏ ta, không thể a!
- Vương gia không thể có nữ nhân bị chồng bỏ, ngươi đây là muốn cho ta đi chết, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Nguyên Xuân cùng Bảo Ngọc mất đi mẫu thân sao? Lão gia, thiếp thân xin ngươi, đừng viết từ thư, đừng viết!
Vương thị thật sự hoảng sợ, nước mắt nước mũi tràn ngập, khóc tới tối trời tối đất, không còn hình tượng.
Những người đứng xem nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bi thương của ả, hoàn toàn thờ ơ.
Trên mặt Vương thị dính nhơ nhớp làm lây sang quần áo Giả Chính, chẳng những không làm cho hắn thương tiếc ngược lại còn làm hắn càng thêm chán ghét.
Giả Chính một cước đá văng Vương thị, lui ra vài bước hướng Giả Liễn hô:
- Liễn nhi, đi lấy giấy cùng bút mực.
- Giả Liễn, ngươi dám?
Trong mắt Vương thị mang theo cảnh cáo, hướng Giả Liễn rống một tiếng.
- Ta thật sự liền dám.
Giả Liễn cười lạnh, xoay người liền đi ra ngoài.
Vương thị đứng lên muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/2168692/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.