Thất thểu mò về đến cơ quan, nhìn thấy bóng người khoang tay trước ngực đứng lặng dưới gốc cây hoa quế, cơn phẫn nộ trong người tôi đột nhiên tắc nghẹn.
Thấy tôi, anh mỉm cười, nhưng nụ cười lập tức khựng lại khi nhìn rõ bộ mặt hầm hầm của tôi.
“Sao vậy? Sao về muộn thế này?”, giọng anh ấm áp dịu dàng.
Tôi hít sâu một hơi, cười nhạt bảo: “Sao muộn như vậy anh còn đến đây?’
“Anh vừa từ làng lên, đến đưa quà cho em, để ở phòng Đại Ba.” Thấy tôi cười, nét mặt anh nhẹ nhõm hơn, ánh mắt lấp lánh.
Tôi ôm hộp cách nhiệt, nhất thời không nói gì.
“Ân Khả, nấu cho anh chút gì đi, anh đói quá”, anh nhìn chằm chằm vào hộp đựng cơm trên tay tôi, nhõng nhẽo nói.
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nói tới, nụ cười khó lắm tôi mới nặn được lập tức tắt ngấm.
“Em không biết nấu cơm, cũng không thích làm việc nhà, quét dọn không sạch sẽ, rửa bát thường xuyên làm vỡ, còn nữa, em ghét nhất phải giặt quần áo bằng tay.”
Anh sững người, vẻ mặt cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi nói: “Anh không muốn em phải làm mấy việc đó đâu, chỉ là anh đói quá”.
“Anh về nghỉ sớm đi.” Tôi liếc anh một cái, khuôn mặt trẻ trung thiếu nét dịu dàng trầm tĩnh thường ngày, mà nhuốm vẻ ngơ ngác hiếm có.
Không được, tôi không được nhìn anh thêm nữa, sẽ không đành lòng mất!
“Ân Khả?”, anh khẽ gọi.
Tôi bước qua anh, đi qua cây hoa quế, ôm hộp cách nhiệt, tiến về phòng mình.
Tôi biết chắc anh vẫn đứng lặng nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-gap-anh/1206159/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.