Đêm hội đốt lửa đã giúp chúng tôi hiểu hơn về dân tộc Tạng. Bước vào căn nhà của người Tạng, chúng tôi đều được tặng một chiếc khăn ha - đa trắng tinh. Căn nhà này có phòng khách rất rộng, trong phòng kê sẵn hai dãy bàn ghế, trên bàn bày đủ các món ăn độc đáo của người Tạng. Chủ nhà nhiệt tình rót đầy một bát rượu Thanh Khoa cho mỗi vị khách. Ba chị em nhà họ đều rất xinh đẹp, khuôn mặt mang nét đỏ hồng của vùng cao nguyên, hễ mở miệng liền hát bài Cao nguyên Tây Tạng, làm chấn động không gian.
Lỗ Nguy ngồi đối diện tôi, có thể thấy bộ dạng cao lớn của anh chưa quen lắm với bàn ghế thấp tè nơi đây…Ba thiếu nữ dân tộc cũng nhận ra anh có vẻ ngoài bảnh bao nhất trong đoàn chúng tôi, liền lần lượt lôi kéo chúc rượu anh. Anh hết sức thoải mái đón nhận lời chào mời của họ. Rượu Thanh Khoa dù rất nhạt, nhưng uống nhiều bụng sẽ phình ra, có cần phải uống nhiều thế không?
Tôi ra sức ăn thịt dê nướng, thịt bò Tây Tạng, thịt gà tuyết, nhưng tuyệt nhiên không động đến bát rượu Thanh Khoa kia, hừ, chẳng ngon chút nào.
Sau đó, họ vừa hát vừa nhảy nô đùa suốt một thời gian dài. Lúc nhắc tới cách xưng hô “tiên sinh”, “tiểu thư” của người Tạng, đám đông láo nháo gọi nhau “sắc lang” với “sắc ma”. Cô chị hai trêu chọc hỏi Lỗ Nguy: “Sắc lang, anh có bằng lòng ở lại đây vì sắc ma nhà chúng tôi không?”
Ánh mắt Lỗ Nguy vượt qua cô ấy, hướng về chỗ tôi. Tôi sững
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-gap-anh/1206163/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.