Chiếc xe ô tô dừng lại trước đống tro tàn của cô nhị viện Phong Linh.
-Sao anh lại đưa tôi tới đây?
-Đây là nơi rất quan trọng với tôi, cũng là nơi mà vị hôn phu chết tiệt của cô đã phá hủy.
-Kiên sao?
-Phải, không phải hắn thì cô còn vị hôn phu nào khác à?
-Thế thì can liên gì tới tôi?
-Chỉ là tôi tự nhiên muốn tới đây thôi, còn cô thì bám theo tôi đấy chứ?- Hắn mở cửa xe, bước ra ngoia2. Nhóc cũng làm theo như vậy.
-Đây à đâu vậy?- Nhóc đứng cạnh anh hỏi.
-Cô nhi viện Phong Linh, nơi tôi và An lớn lên.
-Anh là trẻ mà côi?
-Tôi coi đó là một lời khẳng định.- hắn hơi chút ngạc nhiên, theo lẽ thường thì con người ta đã xin lỗi, đã chia buồn hay làm mọi điều giả dối chỉ để thể hiện mình là người tốt đẹp lắm. Nhưng nhóc thì khác, thẳng thắn hơn nhiều.
-Thế bố mẹ anh ra sao?
-Cô đang tò mò hay đang muốn xoáy sâu vào nỗi đau của tôi vậy?
-Tò mò.
-Nhà tôi là một gia đình nghèo, mẹ rất yêu tôi nhưng bố tôi thì không. Biết vì sao không?
-Không nói thì tôi biết bằng niềm tin à?
-Vì tôi là con riêng của mẹ mình.
Khoảng lặng.
Buồn.
Hắn rút trong túi áo jacket ra một tờ giấy, một mảnh của một tờ báo xưa cũ.
-Gì vậy?- Nhóc nhận lấy từ tay hắn.
-Đọc đi.- Hắn nói gọn lỏn.
Tờ báo đã ngả màu ố vàng nhưng được gấp giữ cẩn thận suốt bao nhiêu năm bởi bàn tay hắn.
Dòng tiêu để in lớn:
“CHỒNG SÁT HẠI VỢ RỒI TỰ SÁT,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-la-bup-be-cua-toi/2316741/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.