Chậu nhựa lăn lốc, nước chảy lênh láng ra khắp sàn được lát gạch men.
Thẩm Trường Mi nhìn thấy người bất thình lình xuất hiện thì ngơ ngác, sau đó không nói tiếng nào cúi người đi nhặt chậu nhựa, mới hơi cúi xuống một chút miệng vết thương đã nhói lên cơn đau, cô nhíu mày, sắc mặt trắng bệch.
Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Đứng im đừng động đậy."
Thẩm Kỳ Ngộ nhặt chậu nhựa đặt lên trên bồn rửa tay, rồi lại dặn dò y tá mang một bộ quần áo bệnh nhân mới tới.
Ống quần của cô vẫn còn nhỏ từng giọt nước, y tá mang quần áo bệnh nhân đến, Thẩm Kỳ Ngộ nhận lấy đưa qua cho cô: "Thay vào."
Thẩm Trường Mi siết chặt quần áo bệnh nhân, cắn môi nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Thẩm Kỳ Ngộ nhướng mày, liếc nhìn cô rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Trường Mi thay xong quần áo bệnh nhân mới, cô bỏ bộ quần áo bị ướt vào trong chậu nhựa, đẩy cửa đi ra.
Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trên ghế sofa, nhàn rỗi cầm điều khiển từ xa chuyển đổi kênh TV. Thấy cô ra ngoài im lặng nằm lên giường, còn giả bộ ho khẽ mấy tiếng.
Thẩm Trường Mi cuộn chặt người trong chăn, tai nghe thấy bước chân của người đó càng ngày càng gần.
Thẩm Kỳ Ngộ vừa muốn lên tiếng thì di động trong túi quần lại đổ chuông. Anh rút di động ra, lại liếc nhìn người đang nằm trên giường rồi ra ngoài nghe điện thoại. Lúc quay vào người vốn dĩ còn đang nằm trên giường bấy giờ lại dựa nửa người lên trên đầu giường, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-ma-dam-say/268768/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.