🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bạch La La nằm ở trên giường, nói với hệ thống rằng cậu không qua nổi rồi.

Hệ thống nói: “Cưng à, cậu thấy thế nào rồi?”

Bạch La La đáp: “Tôi coi y là huynh đệ, y lại chỉ muốn đè tôi.”

Hệ thống nói: “Cậu thật sự coi y là huynh đệ à?”

Bạch La La yên lặng một hồi, khàn giọng khóc nói: “Không sai, tôi không coi y là huynh đệ.”

Hệ thống: “Ừ?”

Bạch La La nói: “Tôi coi y thành con trai rồi...”

Hệ thống: “...”

Sau đó một người một hệ thống lập tức rơi vào trong im lặng vô tận.

Cuối cùng Bạch La La nói: “Tôi không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”

Hệ thống nói: “Chống đỡ đến khi cậu cảm thấy trợ cấp của mình có thể đạt tới năm con số.”

Trợ cấp chính là động lực cuối cùng trong cuộc đời Bạch La La, nếu không phải vì trợ cấp thì cậu đã sớm phi thăng thành tiên rồi, đâu đến phiên Mão Cửu giẫm nát bét như vậy.

Lau khô nước mắt, trong lòng Bạch La La đã có quyết định. Cậu trở mình, đổi một tư thế khác để cái mông thoải mái hơn, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

Có một số việc không thể nào kéo dài được. Bạch La La sâu sắc cảm nhận được sự sợ hãi của mình đối với Mão Cửu, cậu cảm thấy nếu còn kéo dài thêm nữa thì sẽ có một số việc thật sự không thể cứu vãn được nữa. Ví dụ như tính mạng của đại ca cậu, ví dụ như tính mạng của Tín Vương, lại ví dụ như mồi lửa chủ nghĩa xã hội trong lòng cậu.

Bạch La La nói: “Tôi phải hành động.”

Hệ thống hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Bạch La La vươn tay sờ tim mình, giọng trịnh trọng cực kì, cậu nói: “Tôi muốn cứu thế giới!”

Hệ thống: “Cụ thể chút đi?”

Bạch La La bò dậy từ trên giường, phấn chấn nói: “Z-i’sa!”

Hệ thống: “...” Phương pháp cứu thế giới này của cậu hơi bị khác biệt đó.

Bạch La La cảm thấy đỉnh IQ cả đời này của mình đã dồn hết vào cái năm thi nhân viên công chức kia. Sau khi thi xong, cậu căn bản xem như là một đồ bỏ đi, mẹ cậu còn oán trách cậu cả ngày ngờ nghệch. Vốn cậu tưởng rằng sau khi mình có được công việc thì không cần phải làm chuyện hao phí trí não, ai mà ngờ đời người bao nhiêu mưa gió, lại làm cái nghề còn phí đầu óc hơn thế này.

Bạch La La nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có tôi chết đi mới có thể kết thúc tất cả những thứ này, có thể khơi dậy yêu thương trong lòng Mão Cửu.”

Hệ thống không lên tiếng, trái lại nó muốn nhìn xem Bạch La La còn định dằn vặt như thế nào. Với mức độ cưng chiều của Mão Cửu bây giờ đối với Bạch La La, xem ra cho dù Bạch La La có tranh cãi vô lý như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ được tha thứ, ừm, thảm nhất chẳng qua chỉ là bị làm một chút thôi.

Bạch La La nói: “Cậu cảm thấy suy nghĩ này của tôi thế nào?”

Hệ thống trầm ngâm hồi lâu, nói ra một câu đâm thẳng vào tâm hồn của Bạch La La, nó nói: “Cưng à, cậu không cần nói ra ý muốn vứt bỏ nhiệm vụ thất bại một cách thâm trầm như vậy đâu.”

Bạch La La: “...”

Hệ thống nói: “Đi đi, dù sao thì cũng không phải tôi phát tiền lương cho cậu.”

Bạch La La: “... Haiz.” Cũng không biết z-i’sa chết trở về trợ cấp sẽ bị trừ bao nhiêu.

Nhưng mặc dù sẽ bị trừ tiền, nhưng Bạch La La vẫn kiên định với niềm tin của mình. Cậu suy nghĩ một chút, lại lấy lý do cơ thể mình khó chịu làm cái cớ để mời thần y tới.

Lúc thần y tới Mão Cửu vẫn đang thượng triều, cho nên cũng không canh giữ bên người Bạch La La.

Bạch La La vừa để cho thần y bắt mạch, vừa uyển chuyển hỏi điều kiện đổi tim.

Thần y kia cho rằng cậu đang lo lắng cho đại ca mình cho nên cũng không quá để ý, nói điều kiện quan trọng nhất chính là hai người phải có quan hệ máu mủ, người bị thay phải có thân thể khỏe mạnh, nếu không thì khi thay tim tỉ lệ thất bại sẽ là rất lớn.

Bạch La La chớp mắt nhìn thần y, nói: “Vậy... Vậy chẳng may người bị thay chết...”

Thần y ngước mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Trong vòng một giờ vẫn có thể.”

Suýt chút nữa Bạch La La đã vỗ đùi cười to.

Thần y nói: “Tất nhiên, nếu như có thể thì người sống vẫn tốt hơn.”

Bạch La La nghe vào trong tai, nhớ vào trong đầu.

Thần y thấy dáng vẻ kia của cậu, nói: “Sao thế, Hoàng thượng muốn giết Tín Vương sao?”

Bạch La La nói: “Hả... Không có.”

Thần y rũ mắt, giọng bình thản: “Tín Vương và ta dù gì cũng chỉ là quen biết sơ qua, bởi vì hắn đã cứu ta một mạng nên ta mới đồng ý chuyện này với hắn. Nhưng mà hắn si mê tiên hoàng, có lẽ cũng sẽ nguyện ý giao trái tim của mình ra.”

Bạch La La phát hiện hình như thần y này không hề đề phòng với mình một chút nào, nhưng trái lại ở trước mặt Mão Cửu lại tỏ ra cực kì rụt rè.

Bạch La La nói: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”

Thần y nói: “Không có gì, chỉ là ta nghĩ nếu như muốn lấy tính mạng Tín Vương, tốt nhất là hãy để ta làm, như vậy trái tim mới giữ được ở trạng thái tươi mới nhất.”

Bạch La La: “...”

Thần y thấy Bạch La La không nói bèn lấy giấy và bút ra chuẩn bị kê mấy đơn thuốc cho Bạch La La.

Bạch La La nói: “Ngươi cho ta thuốc làm gì?”

Thần y liếc nhìn Bạch La La sâu kín, nói: “Thận vương gia cực kỳ hư nhược, vẫn nên bồi bổ thì hơn.”

Mặt Bạch La La thoắt cái đỏ bừng, sao mà cậu có thể không hiểu lời này của thần y là có ý gì chứ, đơn giản chính là nói cậu túng dục quá độ...

Sau khi kê đơn thuốc xong, thần y chuẩn bị đứng dậy rời đi. Bạch La La suy nghĩ một chút, lại gọi lão kê thêm đơn thuốc an thần cho mình, cậu nói buổi tối có lúc mình không ngừng mơ thấy ác mộng, sợ tới độ vã mồ hôi lạnh, ngủ cực kì không yên ổn.

Thần y cũng không nói gì nhiều, móc một cái chai nhỏ từ trong ngực ra, dặn dò Bạch La La: “Thuốc này không thể uống nhiều, nếu uống nhiều sẽ ngủ say một ngày.”

Bạch La La nói: “À, đa tạ.”

Thần y đứng dậy hành lễ với Bạch La La rồi ra ngoài.

Bạch La La mở chai nhỏ ra, phát hiện bên trong đựng thứ bột màu nâu, đưa lên mũi ngửi thử một cái lại không ngửi ra được mùi thuốc gì.

Bạch La La càng cảm thấy thần y này tâm tư sâu không lường được, cứ như biết được trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì vậy.

Mão Cửu bãi triều trở về, biết Bạch La La mời thần y, mở miệng hỏi thăm mấy câu đều bị Bạch La La lừa hết.

Giọng Mão Cửu ôn tồn hỏi eo Bạch La La có còn đau hay không, buổi tối có muốn ăn chút đồ ăn dinh dưỡng hay không.

Bạch La La nhìn y đầy cảnh giác, cậu nói: “Thần y nói ta phải chăm sóc thân thể, không được túng dục.”

Mão Cửu bật cười: “Ngươi sợ gì chứ, có phải ngày nào ta cũng làm ngươi đâu.”

Trong đầu Bạch La La nghĩ giữa chúng ta đã không còn niềm tin nữa rồi, ngươi nói gì ta cũng không tin...

Lúc cơm nước xong, Bạch La La cho thêm chút thuốc vào trong canh của mình, Mão Cửu hỏi thuốc kia là cái gì, Bạch La La nói là thuốc giúp ngủ ngon. Bởi vì hành động của cậu quá mức tự nhiên, cho nên Mão Cửu cũng không để thuốc này vào trong lòng, dù sao thì hình như chất lượng giấc ngủ buổi tối của Bạch La La hơi kém.

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, Bạch La La đã hiểu được đại khái liều lượng thuốc này. Trình độ y học thế giới này đúng thật là phát triển tươi sáng chói lọi, cuộc phẫu thuật lớn như thay tim mà cũng có thể thực hiện, càng không cần phải nói đến việc kê đơn thuốc ngủ đơn giản.

Bạch La La vốn còn định tiếp tục chuẩn bị tâm lý, lèo nhèo thêm mấy ngày nữa rồi mới thực hiện kế hoạch của mình, ai mà ngờ Mão Cửu lại đột nhiên nhắc tới chuyện phải giết Tín Vương.

“Tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?” Động tác uống canh của Bạch La La chợt dừng lại, thoáng sửng sốt.

Mão Cửu nhàn nhạt nói: “Hoàng huynh của ngươi đã ngủ trong quan tài băng lâu ngày, ta đã hỏi thần y, nói rằng nếu như còn kéo dài nữa thì sợ sẽ bất lợi cho việc thay tim.”

Bạch La La liếc mắt: “Tín Vương nói gã tình nguyện ư?”

Mão Cửu nói: “Ban đầu gã phát động binh biến đã là người mang tội, huống hồ ta cũng đã hỏi qua gã về chuyện này, gã nói mình cũng tình nguyện.”

Bạch La La cầm bát canh trong tay, suy nghĩ một chút, nói được thôi.

Mão Cửu không ngờ Bạch La La lại đồng ý dứt khoát như thế, trái lại hơi kỳ lạ. Y nói: “Chủ tử không muốn nói gì à?”

Bạch La La nói: “Ta nói thì có tác dụng à?”

Mão Cửu nói: “Tất nhiên là có tác dụng.”

Môi Bạch La La giật giật, sau đó lập tức nghĩ tới câu “Chủ tử, ta lừa ngươi” kia thì vẫn không nói ra khỏi miệng. Giữa cậu và Mão Cửu đã không còn lòng tin, chỉ còn dư lại mối quan hệ thể xác đơn thuần.

Bạch La La: Nhưng mà ta không hy vọng mối quan hệ thể xác này cũng còn lại đâu.

Bởi vì Mão Cửu đột nhiên nói muốn g.iết chết Tín Vương, cho nên Bạch La La bị buộc phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Một ngày nào đó, nửa đêm canh ba, tầng mây thật dày che lấp bầu trời sao, trên bầu trời có tiếng sấm nổ ầm ầm.

Mão Cửu nằm bên cạnh Bạch La La, hơi thở đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Bạch La La từ từ bò dậy từ trên giường, lợi dụng đầu mình để phản chiếu... À không, lợi dụng ánh sáng yếu ớt chiếu ra từ cây nến, đi tới trước bàn đọc sách.

Cậu ngồi xuống với vẻ mặt chăm chú, cầm bút lông và nghiên mực để ở một bên lên.

Mài mực, đề bút, Bạch La La viết lên bốn chữ trong thơ: Triển tín khai nhan (Hãy cười khi đọc thư).

Hệ thống đã biết Bạch La La muốn làm gì liền nói: “Bốn chữ này cậu viết có phải không thích hợp lắm không?”

Bạch La La vô tội nói: “Nhưng mà lúc đi thi ngoài bìa thi cũng viết như vầy mà.”

Hệ thống: “... Được rồi, cậu vui là được.”

Bút của Bạch La La dừng lại một chút, suy nghĩ thì cảm thấy hình như hệ thống nói cũng hơi có lý, vì thế vò tờ giấy lại, sửa lại hai chữ: Triển tín biệt khốc (đọc thư đừng khóc)

Hệ thống: “...” Con mẹ nó còn không bằng triển tín khai nhan nữa.

Nếu Bạch La La có thể viết ra bốn chữ triển tín biệt khốc này, nói rõ ràng chuyện cậu phải làm có lẽ rất quá đáng.

Bạch La La lại chấm thêm mực, tiếp tục viết: Mão Cửu, chào ngươi, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta cũng đã chết rồi, cho nên đây cũng là di thư của ta.

Cậu viết xong những lời này có hơi do dự, lại hỏi hệ thống: “Di thư có tính là một loại thư không vậy?”

Hệ thống: “... Cậu cứ ngoan ngoãn viết đi, quan tâm nó có phải hay không làm gì, dù sao thì cậu cũng phải chết mà..”

Bạch La La suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng có lý, vì thế liền thoải mái tiếp tục viết.

Trong thư Bạch La La lòng đầy căm phẫn nổi giận với những việc mà Mão Cửu đã làm, nói y như vậy sẽ bị quan phủ bắt lại, hơn nữa còn bày tỏ Mão Cửu ngươi đúng là không biết yêu, thích một người chính là phải đối xử tốt với người đó, sao có thể một lời không hợp thì lập tức c** q**n chứ.

Lại mắng thêm mấy câu nữa, sau khi Bạch La La đã ghiền thì mới đổi giọng, nói dù vậy bản thân cũng không trách y, chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó trôi qua đi. Nhưng mà mình một lòng hướng Phật, cho nên muốn hiến dâng thân thể và tinh thần cho Phật Tổ...

Hệ thống nhìn nội dung mà Bạch La La viết, trong đầu nghĩ con mẹ nó chứ một lòng hướng Phật, nó cũng rất muốn thấy vẻ mặt của Mão Cửu khi nhìn thấy lá thư này của Bạch La La.

Bạch La La viết viết, bản thân cũng thấy hơi xúc động, nói thật ra thì không phải cậu không có cảm tình gì đối với Mão Cửu, chẳng qua là cậu coi Mão Cửu như con trai mà nuôi, không hề có tình cảm nam nam gì cả. Chuyện Mão Cửu làm với cậu mặc dù quá đáng, nhưng cậu cũng vẫn có thể tha thứ, có điều thân thể đã bị ô uế này đã không thể nào trở về được nữa.

Hệ thống: “...” Hơi đau lòng Mão Cửu phải trải qua như thế nào.

Bạch La La viết đến chỗ xúc động, giơ tay lên lau một giọt nước mắt trên khóe mắt mình, tiếp tục viết, nói thân thể mình không sạch sẽ, nhưng vẫn phải giữ vững sự thuần khiết cao độ trong linh hồn, cho nên lựa chọn rời khỏi thế giới này, hy vọng Mão Cửu đừng quá đau lòng, hãy làm Hoàng thượng cho thật tốt, đi lên con đường xã hội chủ nghĩa chính xác.

Hệ thống cảm thấy chỗ này cực kỳ cay mắt, cảm thấy có lẽ bởi vì Bạch La La nghĩ dù sao cũng phải đi, vậy thì dứt khoát vứt bỏ trị liệu, điên cuồng buông thả bản thân mình trong thư.

Cuối cùng Bạch La La cũng viết đến điểm chính, nói hoàng huynh cậu và Tín Vương chính là một đôi uyên ương mệnh khổ, sau khi cậu chết đi sẽ trả lại trái tim cho hoàng huynh của cậu, hơn nữa nói với hoàng huynh là tim của Tín Vương; nếu như hoàng huynh nguyện ý về bên Tín Vương thì hãy để hai người bọn họ cùng nhau song túc song phi. Với lại còn lặp đi lặp lại câu dặn dò, bảo Mão Cửu không được giận cá chém thớt với người khác, những người khác đều vô tội, chẳng qua là cậu đã nhìn thấu cái thế gian bẩn thỉu này nên mới lựa chọn tọa hóa mà thôi.

Viết xong hết cả, Bạch La La hỏi hệ thống cảm thấy thế nào.

Hệ thống nói: “Tôi sợ sau khi y thấy bức thư này sẽ tức giận làm cậu đến chết đi sống lại luôn đấy.”

Bạch La La: “...” Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nâng tay viết thêm một đoạn văn vào phía sau, nói hy vọng sau khi cậu chết Mão Cửu sẽ đối xử tử tế với thân thể của cậu, hỏa thiêu cho xong chuyện, cát bụi lại trở về với cát bụi, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện không thể nào tha thứ được.

Bạch La La nói: “Bây giờ thì thế nào?”

Hệ thống nói: “Haiz.”

Bạch La La: “...” Tiếng haiz của hệ thống khiến cậu hoảng quá.

Nhưng mà tên đã rời cung thì không quay đầu lại được, dù sao thì cậu cũng phải đi, Mão Cửu thật sự muốn làm ra chuyện không thể cứu vãn gì thi Bạch La La cũng chẳng có cách nào ngăn cản được.

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Bạch La La lại viết thêm mấy câu, dặn Mão Cửu sống khỏe mạnh, nửa đời còn lại trôi qua tốt đẹp.

Viết thư xong, lại chờ hơ khô mực, Bạch La La mò tới bên cạnh Mão Cửu, tìm được chủy thủ cậu để ở bên người.

Bạch La La nói: “Hệ thống, làm phiền một chút.”

Hệ thống nói: “Đâm đi.” Nó che lại cảm giác đau của Bạch La La.

Bạch La La nhìn gương mặt khi ngủ say của Mão Cữu, tất cả trong lòng đều là sự bình tĩnh. Cậu nghĩ, lần này có lẽ không có trợ cấp gì rồi, nhưng mà cuộc sống vẫn phải trải qua... Cậu vẫn phải tiếp tục cố gắng, trả góp nhà, cưới vợ, mà cậu và Mão Cửu cũng không có cơ hội gặp lại nữa.

Bạch La La suy nghĩ một chút, tiến tới lấy tay đè lên đôi mày đang nhíu lại thật chặt của Mão Cữu, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.”

Cậu nói xong những lời này thì lập tức cầm chủy thủy xẹt qua cổ mình, trước mắt lập tức đen lại trong chớp mắt.

Sau khoảng mấy phút đen lại, trước mắt Bạch La La lại sáng lên một lần nữa, hơn nữa còn xuất hiện một bảng kết toán rất lớn, phía trên viết tổng hợp chấm điểm nhiệm vụ lần này của Bạch La La, cậu cho rằng chấm điểm của cái thế giới này sẽ là E, F gì đó, không ngờ lại được tận B.

Hệ thống nói: “Đờ mờ, như vậy mà cũng được B à?”

Bạch La La nói: “Đờ mờ, lần trước tôi cũng được B.”

Lại một lát sau, thân thể Bạch La La trong buồng ngủ đông mở mắt ra, bên cạnh vang lên âm thanh hơi ồn ào của những người khác.

“Đã tỉnh chưa? Đã tỉnh chưa?” Có người đỡ Bạch La La dậy, vỗ trán cậu, nói: “Đây là số mấy? Đây là số mấy?”

Bạch La La choáng váng đau đầu, nói: “Đây... Đây là số năm.”

“Hên quá, không bị ngu.” Người kia nói: “Chúc mừng nhé, nhiệm vụ lần này làm không tệ.”

Một hồi lâu sau Bạch La La mới ý thức được mình đã trở về thế giới của mình. Cậu đang mặc quần áo liền thân bằng chất liệu đặc biệt, cả người từ trên xuống dưới đều là dịch dinh dưỡng sền sệt.

“La La, cậu nghỉ ngơi một chút đi.” Người kia nói.

Bạch La La ngồi trong buồng ngủ đông khoảng mười lăm phút, mới lảo đà lảo đảo đứng lên, nói: “Tôi muốn đi tắm...”

Người kia nói: “Được, đi đi. Quần áo để thay và đồ ăn đều đã được chuẩn bị hết. Cậu có thể đi được chứ?”

Bạch La La nói: “Không sao đâu, có thể đi được.”

Sau đó Bạch La La lại lảo đà lảo đảo bước vào phòng bên cạnh, mở nước nóng ra tắm.

Nước nóng rửa trôi dịch dinh dưỡng, cũng khiến cho đầu óc Bạch La La tỉnh táo thêm. Lúc trở lại từ những thế giới khác luôn có một cảm giác quá mơ hồ, tắm rửa rồi ăn một chút gì đó là ổn.

Bạch La La tắm xong, thay đồ, lại ngồi vào giữa phòng bắt đầu ăn bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt.

 

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.