Từ sau khi Phương Hoài đi, Dư Tiêu liền ngồi một mình ở bên bàn đá, thẳng đến khi có một người cô nương tuổi trẻ, từ Đào Hoa Nham nhẹ nhàng nhảy xuống.
Cô nương kia tiến về phía trước, ánh mắt sáng quắc nói: "Tiểu huynh đệ, người vừa rồi tới nhìn ngươi là sư huynh ngươi à?"
Dư Tiêu nhìn nàng một cái nói: "Là sư huynh ta."
Cô nương hâm mộ nói: "Sư huynh ngươi đối với ngươi thật tốt, thời điểm ta ở bổn môn bị sư phụ phạt á, chẳng thấy một mống tên sư huynh đệ nào trộm tới xem ta cả."
Dư Tiêu nói: "Thẩm cô nương, ngươi xông vào phụ cận chỗ này, người Thái Bạch Cung sớm hay muộn gì cũng sẽ phát giác. Tốt nhất là vẫn nên nhân cơ hội còn sớm mà đi đi."
Cô nương nhướng mày đẹp nói: "Phất hiện thì cứ phát hiện đi, bổn cô nương còn sợ bọn họ không nổi." Nhìn lại y, lại hỏi: "Đôi mắt của sư huynh hình như là......"
Dư Tiêu nói: "Đôi mắt hắn mù."
Cô nương "A" một tiếng, hoàn toàn tiếc hận nói: "Một người như vậy, thế mà lại hỏng mắt, thật đúng trời xanh quen thói má hồng đánh ghen. Chẳng lẽ không thể khôi phục sao?"
Dư Tiêu không thích tốn nhiều lời với người ngoài, nhưng đối nữ tử này, y vẫn còn lưu lại được chút kiên nhẫn, nói: "Độc hắn bị trúng rất khó tiêu trừ. Huống hồ linh căn hắn pha tạp, tiên đồ vô vọng, càng không thể khôi phục."
Cô nương không khỏi than tiếc, giương mắt nhìn mấy thứ được đặt ngay ngắn trên thạch giá kia, đèn kéo quân, kính vạn hoa......
Ngó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hoa-binh-tien-gioi/5276/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.