Rất nhiều năm về sau, mọi người đại khái còn có thể nhớ rõ, vị nữ tử thiên hạ chí tôn kia mặc áo giáp cưỡi con ngựa cao to diễu hành trên đường cái. Thần sắc nàng lãnh đạm, mà ánh mắt của nàng đang nhìn chăm chú lên dân chúng của nàng. Mọi người không quên được mọi thứ đó, vì vậy nhiều năm sau vẫn nói chuyện say sưa.
Cho dù Cung Khuynh và Tô Vân Chỉ cũng đã thấy được đối phương, cho dù các nàng chỉ cần dùng ánh mắt dường như đã có thể đem tất cả tâm tình trao đổi, nhưng là cách cả đám người, các nàng lại thủy chung không có cơ hội để nói chuyện. Cung Khuynh cưỡi ngựa hồi cung, Tô Vân Chỉ thì ngồi kiệu đi theo phía sau.
Lúc trở lại trong nội cung, Cung Khuynh tất nhiên muốn vào Chiêu Dương điện. Mà cỗ kiệu của Tô Vân Chỉ thì dừng ở Hoa Dương cung.
Tô Vân Chỉ cầm làn váy chạy như điên. Nàng nhanh chóng tiến vào mật đạo, thở phì phò dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy trong mật đạo. Nàng đã nghe được tiếng bước chân từ đối diện truyền đến. Trái tim của Tô Vân Chỉ dường như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài. Trong bóng tối, nàng biết rõ người đang chạy về phía nàng là Cung Khuynh.
Một câu cũng không muốn nói.
Cho dù chỉ nói một chữ, vậy cũng đều quá hao phí thời gian.
Trong bóng đêm hai người ôm lấy nhau.
Áo giáp trên người Cung Khuynh còn chưa cởi ra, Tô Vân Chỉ có thể cảm nhận được sự lành buốt của kim loại. Nhưng mà, lòng của nàng lại là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hoang/1063078/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.