Lúc Cung Khuynh đến, Tô Vân Chỉ đang tựa ở trên giường bện dây.
Thời đại không có điện chiếu sáng thật sự rất bất tiện, trước kia Tô Vân Chỉ còn có thể mượn ánh nến thức đêm xem truyện, bất quá Cung Khuynh cảm thấy loại hành vi này của nàng làm tổn thương mắt quá lớn, nói nàng rất nhiều lần. Bây giờ Tô Vân Chỉ cũng không làm những chuyện ảnh hưởng đến mắt vào buổi tối nữa.
Bện dây liền vừa đúng.
Ngón tay thon dài của Tô Vân Chỉ luồn qua giữa những sợi dây. Bởi vì nàng đang bện những nút thắt rất quen thuộc, cho nên nàng hoàn toàn có thể làm rất thoải mái, đôi mắt không cần nhìn chằm chằm vào tay mình, lại có thể bện ra những nút thắt rất đẹp mắt. Nàng coi chuyện này như chuyện để giết thời gian.
Cung Khuynh đi đến bên giường cởi quần áo ra, Tô Vân Chỉ chủ động nhích vào trong một chút. Nàng tiện tay cầm lấy cái nút thắt đã kết được một nữa ở khung giường lên, nói: "Hôm nay Hiền phi bên kia đưa hộp điểm tâm tới đây. Ta nghĩ chuyện này không phải là chủ ý của nàng, đoán chừng là ý của Tạ gia."
"Không cần để ý tới bọn hắn." Cung Khuynh cảm thấy những chuyện này đều là việc nhỏ, "Bọn hắn cũng chỉ biết luồn cúi những con đường nhỏ như thế này thôi."
"Ta vốn không định để ý, còn cần ngươi nói sao!" Tô Vân Chỉ nhếch miệng. Tiểu Hoàng tử ở chỗ của Tô Vân Chỉ thật sự không có cảm giác tồn tại, vì vậy nàng luôn có loại cảm giác "Chính mình vẫn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hoang/1063121/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.