Trời về đêm, ánh đèn neon mờ ảo, phù phiếm xa hoa.Trên đường từng con xe lướt qua cô chạy đến đích đến của chúng.Quan Hề không biết đích đến của mình ở đâu, sau khi ngồi nửa ngày trời trong xe cuối cùng cô nhận được cuộc gọi từ Quan Hưng Hào.“Bố ạ.”“Hề Hề, con đang chơi ở đâu à?” Giọng Quan Hưng Hào ấm áp, là giọng nói thân thuộc nhất với cô.Mũi Quan Hề hơi chua xót.Nghĩ lại cô cũng không phải quá xui xẻo, dù cho bố cô không phải bố ruột nhưng lại đối xử rất tốt với cô.“Hôm nay là sinh nhật Tống Lê, bọn con đang ở chỗ cậu ấy.”“Vậy à, thế tối nay con có về không, nếu về thì bảo bố cho người đến đón nhé.”Quan Hề nằm nhoài trên vô lăng, giọng nói nhỏ dần: “Không cần đâu ạ, tối nay con, chúng con ở bên ngoài.”Trong tiềm thức cô không muốn về nhà.Quan Hưng Hào ừ một tiếng: “Được rồi, vậy các con vui chơi thoải mái đi, bảo Giang Tùy Châu chăm sóc con nhé.”“… Con biết rồi.”Hai bên cùng im lặng một hồi, Quan Hề biết ông còn lời muốn nói, chỉ im lặng chờ.Quả nhiên Quan Hưng Hào do dự một lúc rồi nói: “Oánh Oánh về nhà cũng được mấy ngày rồi, bố với mẹ con vẫn chưa nói chuyện Oánh Oánh vẫn còn sống với hai bên ông bà, bây giờ muốn công khai thông báo với mọi người.”Cái gì cần đến cũng sẽ đến, chắc do đã chuẩn bị tinh thần nên lúc này nội tâm Quan Hề rất bình tĩnh.“Con biết rồi.
Bố định bao giờ thông báo?”“Ngày mai.
Cả nhà cùng ăn bữa cơm.”“Vâng.” Quan Hề đáp.Nghe thấy cô thoải mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hon-phu-den-day-nao/1831321/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.